- Họ Dực, nếu ngươi còn không chịu dừng tay rời đi thì đừng trách Hà Liệt ta độc ác. 
Càng đánh Hà Liệt càng thất thế. Vốn kiếm kỹ của Mạc Kiếm Môn lợi hại hơn võ công của Thanh Hà Môn một bậc mà tâm thế chiến đấu của hai người cũng sớm phân ra hơn kém. 
Vì muốn cứu người, Dực Vũ không ngần ngại trổ ra không ít sở học của mình. Thế công của ông ta dũng mãnh bén nhọn, không ngừng dồn ép kẻ địch phải lùi về sau. 
Về phía Hà Liệt, tâm tư của lão già này lại bị toan tính của mình làm cho cản tay cản chân. Lão ta ngoại trừ phòng thủ và cố gắng kéo dài thời gian ra thì không có chút ý tứ nào muốn đánh bại đối thủ cả. Đánh thắng cao thủ Mạc Kiếm Môn ư? Dù cho lão làm được thì cái giá bỏ ra cũng không nhỏ. Vậy thì cứ cố gắng quần thảo để đối phương biết khó tự rút lui không tốt hơn sao? 
Ngoài ra, trong người đang mang hai bảo vật là Trảm Thiên Kiếm và Dạ Lan Thảo, Hà Liệt càng sợ bị kẻ địch ngắm vào, âm thầm ra tay ám toán. Vì thế, nếu không cần liều mạng thì lão tuyệt sẽ không để cho bản thân bị tổn thương vào thời điểm này. 
- Hừ, vừa ăn cướp lại bắt cóc trẻ con, hành vi của ngươi thật khiến cho giới võ lâm căm phẫn. Ta nhất định sẽ trừng trị ngươi thích đáng 
Chính khí lẫm liệt, Dực Vũ hướng Hà Liệt trước mặt quát lớn. Bình sinh ông ta ghét ác như cừu, nhất là những kẻ dùng thủ đoạn hạ lưu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-thau/439290/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.