Chương trước
Chương sau
Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh.

Biên: Bạch Tú Tài.

- Ngũ đệ, không phải ngươi nắm giữ quân tiên phong hay sao? Hà cớ gì lại bỏ nhiệm vụ chạy đến đây?

Xưa nay Phí Minh Viễn vẫn thường không để vị ngũ đệ vào mặt, mở miệng ra đều như kẻ bề trên nói chuyện. Lần này cũng thế, vừa thấy Phí Thế Bân hắn ta liền dùng giọng điệu khiển trách lên tiếng.

- Đại ca nói vậy là oan cho đệ rồi. Đệ vừa hay tin quân chủ lực gặp chuyện nên tức tốc đem quân đến cứu viện đó chứ.

Phí Thế Bân trước khí thể của Phí Minh Viễn lại chẳng co người cúi đầu sợ hãi như trước mà bình tĩnh trả lời. Cảnh tượng này khiến cho không ít tướng lĩnh giật mình trố mắt ra, có người không tin phải dụi mắt mình vài lần xem có phải đó là vị ngũ hoàng tử ăn chơi nhút nhát phế vật trong lời đồn đãi không.

- Hỗn láo, quân ta khí thế như cầu vồng, làm gì có chuyện phải cầu cứu, ngươi rõ ràng là hồ ngôn loạn ngữ, gây rối loạn nhân tâm. Người đâu, mau giải hắn xuống để dùng quân qui xử lý sau.

Thái độ của Phí Thế Bân tuy có ngoài ý muốn nhưng Phí Minh Viễn không chút lo lắng. Một con kiến vùng vẫn cũng vẫn chỉ là một con kiến hôi mà thôi, không thể thay đổi kết cục được. Phí Minh Viễn muốn cho ngũ đệ mình thấy quyền uy của hắn có thể bóp chết đối phương bất kỳ lúc nào.

- Haha, ta thì lại thấy một kẻ dám uy hiếp Tất đại tướng quân, chiếm lấy đại quyền. Nếu không phải ta tới kịp thì e rằng sẽ còn nhiều chuyện đáng tiếc nữa sẽ xảy ra. Tất tướng quân, có Phí Thế Bân ta ở đây, ngài không cần phải lo lắng gì nữa.

Bỏ qua Phí Minh Viễn, Phí Thế Bân hướng Tất Đỗ Toa nói lớn. Lời của gã làm cho một loạt tướng lĩnh thân với Tất Đỗ Toa đứng dậy, dáng vẻ giận dữ.

- Đúng thế, Phi Minh Viễn dám dùng vũ lực cướp đoạt soái quyền, theo quân luật nên phải ... xử tử.

Sắc mặt không chút thay đổi, Tất Đỗ Toa ánh mắt như một con hỗ dữ nhìn về phía Phí Minh Viễn quát lớn. Ngay tức khắc, hai tên đệ tử Ngũ Diệt Phái đứng bên cạnh liền tung chưởng đánh về phía Tất Đỗ Toa.

- Khốn kiếp, tướng quân cẩn thận.

Hai tên kia ra tay quá nhanh nên chúng tướng lĩnh đều không kịp ứng cứu. Những kẻ như Đoàn Nghệ đều mỉm cười xem trò hay, cho dù tướng lĩnh đều so sánh với nhân cấp nhưng tuyệt không thể nào đối đầu được hoàng cấp cao thủ.

Khóe miệng của Phí Minh Viễn cũng cong lên. Vốn hắn cũng đang hoài nghi, bằng cách nào mà Tất Đỗ Toa lại liên lạc được với Phí Thế Bân tối qua. Ngoài ra thì khoảng cách của quân tiên phong không thể nào chạy đến ngay trong đêm được, trừ khi là Phí Thế Bân có mật thám cấp báo ngay khi Phí Minh Viễn ra tay với Tất Đỗ Toa.

Dù là gì thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi, những kẻ chống đối Phí Minh Viễn hắn đều phải chết.

Đáng tiếc, ý trời luôn thích trêu người.

Kẻ không có chân mệnh đế vương thì cố gắng cũng hoài công.

- Aaaaaa

Hai tên trung niên đệ tử vung tay rất nhanh và cái cách bọn chúng rút về lại càng nhanh hơn. Tất cả chỉ kịp nhìn thấy hai tên ôm lấy bàn tay của mình, bên trên đã ướt đẫm máu đỏ, hình như có vật gì đó đã xé nát bàn tay của chúng.

- Là ai?

Hai tên trưởng lão hoàng cấp hậu kỳ lập tức rút vũ khí ra, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh như lâm đại địch.

- Tất cả bỏ vũ khí xuống, nếu ai cãi lệnh thì đừng trách người của ta vô tình.

Chắp hai tay sau lưng, Phí Thế Bân chậm rãi bước tới, lời lẽ mang theo cỗ tự tin của một người nắm quyền sinh sát trong tay. Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hắc cũng âm thầm cảm thán, tên ngũ hoàng tử này không chỉ biết ẩn nhẫn tiến thoái mà diễn kỹ cũng tốt đến kinh người. Xem ra nếu không sinh ra trong hoàng gia thì hắn ta cũng có thể đến đoàn làm phim kiếm một chén cơm a.

- Khẩu khí thật lớn, để lão phu lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi.

Một tên trưởng lão nộ khí dâng lên, múa đao chém tới Phí Thế Bân. Kết quả lão ta liền như một con nhím ngã xuống khi còn chưa có cơ hội chạm đến một góc áo của đối phương.

- Thế nào, đám các ngươi vẫn còn muốn chống cự?

Nở một nụ cười lạnh, Phí Thế Bân quét mắt qua đám tướng lĩnh tạo phản lẫn cao thủ Ngũ Diệt Phái. Từng kẻ đều thể hiện sự sợ hãi hiện rõ trên nét mặt, bọn họ không ngờ lại vị hoàng cấp hậu kỳ trưởng lão lại có thể bị giết chết dễ dàng đến thế.

- Hừ, các ngươi có đầu hàng cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Tất cả cùng xông lên cho ta.

Tên trưởng lão còn lại không phải hạng người ngu ngốc, liền nhân lúc sĩ khí vẫn chưa chạm đáy liền hô hào xông lên. Ngũ Diệt Phái là hậu trường của đại hoàng tử, nếu phía Phí Thế Bân đã có cao thủ khác thì chắc chắn không thể chứa bọn họ. Cho nên lão ta chỉ có con đường liều mạng.

Vài phút sau...

Trừ một vài tướng lĩnh như Đoàn Nghệ ra thì gần như toàn bộ người của Ngũ Diệt Phái đã bị Tiểu Hắc ẩn thân tiêu diệt gọn. Theo như Phí Thế Bân thì Ngũ Diệt Phái tự xem mình như vua một cõi, coi người dân như sâu kiến, ra tay rất tàn ác. Cho nên việc giải quyết bọn chúng cũng giống như đám Hắc Long bang, chỉ là thay trời hành đạo, xóa xổ những kẻ tàn ác mà thôi.

Trong cái thế giới thực lực vi tôn, luật pháp không thể làm gì những kẻ như Chân Võ Môn hay các thế lực tội phạm khổng lồ cả. Kẻ mạnh có thể nói đạo lý nhưng với kẻ yếu thì chỉ có cam chịu số phận, đó là một tấn hài kịch không hơn không kém.

- Cái này....Không thể nào...

Phí Minh Viễn tựa như chết đứng khi nhìn thấy tất cả cao thủ bên cạnh mình lại rơi rụng chẳng còn một ai. Xưa nay, hắn ta vẫn cho rằng với thực lực như đám người Ngũ Diệt Phái thì dù xông pha ra ngoài hắn ta vẫn có thể thoải mái đi ngang. Không ngờ thực tế phũ phàng, đại hoàng tử hắn lại chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng không hơn không kém.

Nhìn thấy gì chưa?

Đó mới là cao thủ chân chính nha. Giết người trong vô hình.

Chỉ sợ cả Ngũ Diệt Phái ra trận cũng sẽ bị đánh cho tan tành.

- Được rồi, các ngươi đứng trơ ra làm gì? Mau chóng trói hết đám phản loạn lại rồi chờ ta xử lý sau.

Phẩy phẩy tay hời hợt vài cái, Phí Thế Bân đi đến ngồi vào vị trí chính giữa bàn họp. Những tướng lĩnh trung thành với Tất Đỗ Toa thì mừng rỡ vội vàng lao đến tóm gọn đám Đoàn nghệ cùng Phí Minh Viễn. Cái gì đại hoàng tử cũng không còn đáng giá một xu, với một kẻ dám tạo phản thì kết cục coi như đã được định đoạt.

- Ngươi...Phí Thế Bân...ngươi dám bắt ta. Ta chính là hoàng huynh của ngươi...

Phí Minh Viễn tuy cũng có tu tập võ nghệ nhưng chẳng mấy chốc đã bị trói gô lại, miệng không ngừng chửi bới. Chậm rãi bước tới, Phí Thế Bân nhìn hoàng huynh đang nằm dưới chân mình chẳng khác gì một con chó nhà tang, trong lòng thầm cảm thán.

- Thế sự xoay vần, trước đây ta nhìn thấy ngươi phải khúm núm sợ hãi. Bây giờ thì ngươi lại mất hết tất cả, ta có thể tùy ý dẫm đạp. Haha, hoàng huynh, chắc ngươi cũng không nghĩ đến kết cục này nhỉ?

Cười to một tiếng, Phí Thế Bân ánh mắt sắt nhọn nhìn lướt qua đám tướng sĩ cùng với Tất Đỗ Toa khiến cho mọi người khẽ rùng mình không tự chủ lui lại.

- Yên tâm đi, bổn hoàng tử không phải kẻ nông cạn. Cái ta muốn là biến Sái quốc thành một đại quốc hùng mạnh chứ không phải tranh giành quyền lợi rồi để dân chúng tiếp tục chìm trong nghèo đói. Cho nên, nếu các ngươi tin ta, hãy cùng bổn hoàng tử xây dụng lên một đế quốc mà người đời sau phải kính ngưỡng.

Hùng hồn, khí phách vương giả, chí to bằng trời.

Rất nhiều mỹ từ có thể dành cho Phí Thế Bân lúc này. Ngay cả Tất Đỗ Toa cũng không khỏi rung động. Thực lực cùng dã tâm, đó mới là chân mệnh thiên tử có sức hiệu triệu.

- Được, nếu hoàng tử thật sự vì Sái quốc thiên thu vạn đại, ta bằng lòng đi theo ngươi.

Cuối cùng, Tất Đỗ Toa cũng thở ra. Ông ta đã quá chán chường với cái chế độ thối nát của Sái quốc, bây giờ một kiêu hùng đang trỗi dậy chính là cơ hội tốt để ông ta phò tá.

Sau đó, toàn bộ tướng sĩ trung thành đều phát thệ đi theo Phí Thế Bân. Coi như đại quân của nước Sái phân nửa đã rơi vào tay vị ngũ hoàng tử rồi.

"Đồ nhi, loài người ở thế giới của các ngươi thật nhàm chán, lại có thể bỏ thời gian tu luyện ra chỉ giúp mấy tên phàm phu này. Ngươi thật sự muốn chừa lại một đường lui cho mình sao? Tu sĩ chúng ta là tranh mệnh với trời, chỉ tiến không lùi."

Diệp Thanh Hàn có chút khó hiểu lên tiếng với Tiểu Hắc. Lão ta thật sự không hiểu vì sao đứa đệ tử của mình lại rảnh hơi giúp đỡ tên hoàng tử một nước nhỏ kia. Không phải việc Tiểu Hắc nên làm là nhanh chóng trợ giúp quân Yên đánh tan kẻ địch rồi tiếp tục lên đường tìm kiếm tài nguyên tu hành đột phá à?

- Hắc hắc, thế giới của người khác với địa cầu này sư phụ. Ở thế giới của người, tu tiên giả theo người nói chính là thần nhân được chúng sinh cúng bái, không dám mạo phạm. Càng không thiếu tông môn để tu luyện, coi như là phúc địa của tu tiên giả. Còn ở nơi này, nếu ta thi triển ra quá nhiều, chắc chắn sẽ khiến cho cả nhân loại xem ra là tà ma hoặc người ngoài hành tinh. Đám Chân Võ Môn kia lại sẽ càng đỏ mắt muốn bắt ta về để đoạt lấy công pháp tu luyện, cũng như kỹ thuật luyện đan, luyện khí. Ngoài ra, ta cũng không thể một mình đi tìm tài nguyên, như thế sẽ rất mất thời gian lẫn công sức.

Tiểu Hắc cười nhạt giải thích lý do bản thân muốn giúp đỡ Phí Thế Bân ra, nó lại tiếp lời:

- Cho nên con không chỉ muốn tạo ra một thế lực mà còn là một thế lực khổng lồ. Khi đó việc tìm kiếm tài nguyên sẽ dễ dàng hơn. Ngoài ra, thế lực kia cũng có thể làm căn cứ cho Mộc gia, chiến tranh Yên quốc lần này e là sẽ rất khó khăn

"Khó khăn? Với thực lực của ngươi thì trừ những thế lực vượt xa thường thức thì có ai có thể đánh bại được ngươi nữa cơ chứ?"

Diệp Thanh Hàn bĩu môi khinh thường. Suy nghĩ phàm nhân không thể đánh bại tu tiên giả đã ăn sâu vào suy nghĩ của ông ta nên rất khó để thay đổi.

- Đánh bại nước Liêu và nước Tấn không phải là việc bất khả thi nhưng sư phụ nghĩ chỉ vậy là xong ư? Triệu quốc và các đại quốc khác vẫn đang như hổ rình mồi. Bề ngoài họ ra vẻ không tham dự vào song nếu thật sự Yên quốc có thể đánh bại tất cả thì bọn họ nhất định sẽ ra tay. Không ai nguyện ý để một kẻ nhỏ yếu lớn mạnh lên sau khi đánh bại những nước khác. Lúc đó, chân chính cường địch mới xuất hiện.

- Đệ tử có thể đánh bại một trăm, một nghìn, thậm chí là một vạn nhưng không thể nào giết hết quân đội khổng lồ của đối phương được. Càng không thể ngăn cản kẻ địch tấn công tổng lực vào Yên quốc. Khi đó, ta có thể không hàng nhưng Yên quốc nhất định sẽ ...

Thở dài một hơi, Tiểu Hắc lắc đầu tự giễu nói:

- Ta sẽ tận lực, ta không thể ngăn ván cờ này vì nó vốn dĩ sẽ đi đến bước đó. Cái ta có thể làm là chuẩn bị một đường lui, chỉ cần giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.

"Haha, thú vị thật. Với trí tuệ của ngươi, nếu không theo sư phụ theo con đường tu tiên thì ở phàm trần vẫn có thể trở thành kẻ chưởng khống một phương đấy"

Diệp Thanh Hàn tán thưởng một phen, lão không nghĩ tới Tiểu Hắc lại nhìn trước được bố cục xa đến vậy. Ngay khi những vị đại tướng nước Yên vẫn đang ngày đêm căng sức ra lo lắng cho chiến sự thì tiểu tử này đã tính toán đến kết quả sau đó và những diễn biến tiếp theo rồi.

- Lão nhân gia người đừng chọc con nữa. Nếu không có người thì chắc con đã sớm xuống Hoàng Tuyền rồi. Làm bá chủ thì có gì tốt, không phải tên đại hoàng tử kia vài phút trước oai phong lẫm liệt bây giờ đã rớt xuống vực sâu ngàn trượng đó hay sao? Bởi vậy, mệnh của con nhất định phải do con nắm lấy, con không muốn làm một phàm nhân phải lo sợ số phận của mình.

Khóe miệng khẽ mỉm cười, Tiểu Hắc nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi mang theo một ý chí đạo tâm vô cùng kiên định.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.