Mộ Nhất Phàm nhận ra hình như Chiến Quốc Hùng và Chiến Lôi Cương đã biết chuyện anh ở bên Chiến Bắc Thiên. 
 Chiến Quốc Hùng thấy họ không động đậy, sắc mặt tối đi: “Mộc Mộc, cháu ngoan nhất, nghe lời ông, bỏ tay Bắc Thiên ra đi.” 
 Mộ Nhất Phàm vội vã lắc đầu. 
 Muốn anh bỏ Chiến Bắc Thiên, đời đời kiếp kiếp cũng không thể. 
 Sắc mặt Chiến Quốc Hùng càng thêm khó coi: “Sao? Ngay cả ông nói mà cháu cũng không nghe à?” 
 “Không phải, ông, cháu..” 
 Mộ Nhất Phàm thực sự không muốn chọc giận Chiến Quốc Hùng, nôn nóng muốn giải thích, Chiến Bắc Thiên lại hờ hững nói: “Ông, ông đừng dọa Mộc Mộc nữa.” 
 Chiến Quốc Hùng lạnh lùng hừ một tiếng. 
 Vốn Chiến Lôi Cương cũng đang làm vẻ mặt không vui đột nhiên “xì” một tiếng, bật cười: “Bố, bố xem Bắc Thiên bảo vệ Mộc Mộc như vậy, sợ Mộc Mộc chịu tủi kìa.” 
 Nụ cười này của ông, khiến Chiến Quốc Hùng cũng không kiềm chế được ý cười trên môi, trừng mắt nhìn Chiến Lôi Cương: “Không phải ta bảo con không được cười sao? Làm nhanh như vậy đã bị lộ rồi.” 
 Chiến Lôi Cương cười nói: “Bố, con sợ người yêu của con trai con bị bố dọa chạy, đến lúc đó cháu trai bố không thèm để ý tới bố nữa, bố muốn tìm ai khóc lóc đây.” 
 “Còn lâu cháu ta mới không để ý tới ta nữa.” Chiến Quốc Hùng nở nụ cười ôn tồn vẫy tay Mộ Nhất Phàm đang đứng đần mặt: “Mộc Mộc, tới chỗ ông nào.” 
 Chiến Bắc Thiên buông tay ra: “Qua đó đi.” 
Mộ Nhất Phàn ngẩn ngơ nhìn họ, hoàn toàn bị họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tang-thi/547125/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.