Chương trước
Chương sau
Chiến Bắc Thiên quay trở về phòng, thấy Mộ Nhất Phàm đang mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Hắn nằm xuống giường, ôm lấy anh, hỏi: “Có phải đã đánh thức em rồi không?”
“Ừ.” Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại: “Em mới nghe thấy anh nhắc tới Mộ Nhất Hàng, có phải nó đã xảy ra chuyện gì không?”
Chiến Bắc Thiên nói ngắn gọn: “Có người nói không thấy mẹ con Mộ Nhất Hàng đâu cả.”
“Không thấy?” Mộ Nhất Phàm chau mày, giờ anh đã không còn bất cứ tình cảm nào với mẹ con Mộ Nhất Hàng, chỉ nói: “Không thấy thì thôi.”
Anh nhoài đầu gối lên ngực Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, em vừa nằm mơ.”
Chiến Bắc Thiên ôm chàng trai trên người, hỏi: “Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy người nhà trước kia của em.”
“Người nhà trước kia? Ý em là không phải người nhà của thân xác này, là người nhà trước đó?”
Mộ Nhất Phàm khẽ đáp: “Em còn mơ thấy anh…”
“Mơ thấy anh?” Chiến Bắc Thiên hứng thú hỏi: “Mơ gì về anh?”
“Em mơ thấy anh…”
Mộ Nhất Phàm nói tới đây thì ngừng lại.
Chính xác mà nói, người anh mơ thấy là Chiến Bắc Thiên ở ngoài hiện thực.
Có thể phân rõ người trong mơ là ai, là bởi cách ăn mặc của người trong giấc mơ của anh.
Chiến Bắc Thiên ở trong mơ mặc một bộ tây trang thẳng thớm, không giống Chiến Bắc Thiên ở đây, bởi do hoàn cảnh bây giờ mà chỉ mặc quần áo thể thao, để tiện cho chạy nhảy và đánh nhau.
Trong mơ, Chiến Bắc Thiên nhìn anh bằng đôi mắt bi ai, cất tiếng nói với anh: “Mộc Mộc, về đi em.”
Sau đó, anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Sau khi tỉnh lại, không thấy bóng dáng Chiến Bắc Thiên đâu, trái tim anh đột nhiên nhói đau, mãi đến khi nghe thấy tiếng Chiến Bắc Thiên từ bên ngoài cửa truyền lại, cái nhói đau ở tim mới nguôi ngoai.
Mộ Nhất Phàm siết chặt vòng tay, ra sức ôm lấy Chiến Bắc Thiên, sau đó trở mình nằm úp xuống, mặt đối mặt với Chiến Bắc Thiên mà cười nói: “Em mơ thấy anh nói rất yêu em.”
Chiến Bắc Thiên chau mày, hiển nhiên không mấy tin lời anh nói.
Mộ Nhất Phàm hôn lên môi hắn một cái, đổi đề tài: “Giờ Mộ Nhất Hàng bị trục xuất khỏi thành B rồi, cho nên tối nay em phải về Mộ gia một chuyến, à phải rồi, ông nội em “tỉnh” lại rồi, em muốn đưa Kình Thiên về gặp ông.”
“Ừ, ngủ trưa xong anh sẽ đưa em đi đón con.”
“Ừ.”
Sau khi ngủ trưa dậy, hai người đi bé con về, thiếu điều bị Chiến Quốc Hùng trừng đến chết, bộ dạng “Nội trong ba ngày, nếu không đưa thằng bé về Chiến gia, thì mọi người ở Chiến gia sẽ tiêu diệt Mộ gia” mà trừng mắt nhìn Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là hứa lên hứa xuống, nói nhất định ba ngày sau sẽ đưa con về, lúc này Chiến Quốc Hùng mới chịu đưa bé con vào tay anh.
Dọc đường về Mộ thị, tuyết bắt đầu dày hạt, thậm chí tuyết dày đến mức suýt chút nữa họ phải bỏ xe lại để quay về Mộ gia.
Đến khi về tới Mộ thị, trời đã tối om, hơn nữa, còn quá giờ cơm tối, Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là kêu người ở nhà ăn hâm lại cho anh hai bát cơm.
Cơm nước xong xuôi, anh mới đưa con lên tầng bảy muơi chín.
Cửa thang máy vừa mở ra, liền nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Lý Thái Ngọc: “Em thật sự không ngờ Triệu Vân Huyên lại độc ác tới như vậy, thế mà lại đi sai người hại bố chúng ta…”
Mộ Duyệt Phong cắt ngang lời vợ: “Thôi được rồi, chuyện này em đã nói đi nói lại rồi, em cứ nói mãi như thế, có phải muốn làm bố mất vui không?”
Lý Thái Ngọc trợn mắt nhìn chồng, không lên tiếng nữa.
Mộ Nhất Phàm cất tiếng hỏi: “Chú ba, thím ba, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Vợ chồng Lý Thái Ngọc quay đầu, thấy Mộ Nhất Phàm bế bé con đi tới, liền cong môi cười: “Kình Thiên về rồi đấy à, mau tới cho bà ôm cái nào!”
Lý Thái Ngọc tiến lên đón lấy bé con.
Lưu Linh Hồng cười nói: “Kình Thiên về đúng lúc lắm, đưa Kình Thiên tới gặp bố đi, cho bố vui lên nào.”
Lý Thái Ngọc cười: “Sao em lại không nghĩ ra nhỉ, giờ em đưa Kình Thiên tới gặp bố đây.”
Bà vừa đi, Lưu Linh Hồng liền nói: “Nhất Phàm, cháu ở bên ngoài lâu như vậy, chắc vẫn chưa biết chuyện ông nội cháu đã khỏe lại, có thể xuống giường đi lại, còn có thể nói chuyện với mọi người.”
Mộ Nhất Phàm giả vờ vui vẻ: “Thật vậy ạ? Để cháu vào thăm ông.”
Lưu Linh Hồng đứng lên, cũng muốn theo họ vào cùng, thế nhưng lại Mộ Duyệt Tri kéo lấy cổ tay.
Bà khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy?”
Mộ Duyệt Tri nói: “Đợi lát nữa vào phòng bố, em đừng nhắc tới chuyện của Mộ Nhất Hàng trước mặt Nhất Phàm và bố, càng đừng nói chuyện không thấy Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên đâu, tránh cho hai người thêm khó chịu.”
“Em biết rồi.”
Lưu Linh Hồng và Mộ Nhất Phàm cùng đi vào phòng của Mộ Khiếu Hổ.
Mộ Khiếu Hổ đang ngồi trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Giờ thành B trắng xóa, cảnh tượng hết sức tiêu điều, phố phường không có bóng người qua lại, khắp thành B tựa một tòa thành bỏ hoang.
“Bố, xem con đưa ai tới thăm bố này.” Lý Thái Ngọc bế Mộ Kình Thiên vào nói.
Mộ Khiếu Hổ không quay đầu nhìn họ.
Mộ Kình Thiên kêu to: “Cụ ơi.”
Mộ Khiếu Hổ nghe thấy tiếng trẻ con, giật mình, quay đầu nhìn về phía cửa.
“Bố, đây là con trai Nhất Phàm, trước từng đưa thằng bé tới gặp bố vài lần rồi, không biết bố còn nhớ hay không?’
Lý Thái Ngọc đặt bé con xuống đất, để em tự chạy tới.
Mộ Kình Thiên chạy lên trên đùi Mộ Khiếu Hổ.
Mộ Khiếu Hổ thấy bé con, cuối cùng trên môi cũng nở nụ cười, bế bé con lên đặt lên đùi mình.
Lúc ông giả vờ không động đậy không nói chuyện, từng bế bé con khi không có ai, nhưng bởi lo người khác đột nhiên đi vào sẽ phát hiện ông giả vờ, nên không không dám bế bé con quá lâu, cũng không nhìn kỹ đứa bé này.
Mấy người Lý Thái Ngọc thấy cuối cùng cha cũng cười, liền thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Khiếu Hổ trêu bé con, đoạn nói với mấy con dâu: “Thái Ngọc, Linh Hồng, hai đứa ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Nhất Phàm.”
“Vâng.”
Hai người rời phòng, liền đóng cửa lại.
Mộ Nhất Phàm kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Mộ Khiếu Hổ: “Ông, sao ông không giả vờ tiếp nữa?”
Nụ cười trên môi Mộ Khiếu Hổ chợt chìm xuống: “Mộ gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta còn có thể giả bộ được nữa sao? Hơn nữa…”
Ông thở dài một tiếng: “Đã tìm ra được hung thủ muốn hại ta rồi.”
Không biết nhà họ Mộ đã gây ra nghiệt gì, mà lại nuôi phải cái người độc ác như vậy, đầu tiên là hại ông bị bệnh không dậy nổi, sau đó lại muốn hãm hại cháu trai ông, cũng may là trời xanh có mắt, không để họ được như ý.
Mộ Nhất Phàm biết rõ nhưng vẫn giả bộ hỏi: “Là ai vậy ạ?”
“Là Triệu Vân Huyên.” Trên gương mặt ông không hề tức giận, chỉ có phiền lòng.
“Là bà ấy thật.”
Mộ Khiếu Hổ lại thở dài: “Giờ chắc người tức nhất, khổ sở nhất là bố cháu, đợi mấy ngày nữa, tâm tình bố cháu tốt lên, cháu nên quan tâm bố nhiều hơn, giờ bố chỉ còn mình cháu là con trai.”
“Nhất Hàng, nó..”
Mộ Khiếu Hổ lắc đầu, cắt ngang lời anh: “Đừng nhắc tới nó nữa, sau này đừng bao giờ nhắc đến mẹ con nó nữa, ta vừa nghe thấy tên hai người ấy đã thấy mệt lòng, nói về chuyện của cháu đi, giờ cháu với cái cậu ở Chiến gia kia thế nào? Nhà bên ấy đã đồng ý chưa?”
Mộ Nhất Phàm thành thật trả lời: “Ông nội Bắc Thiên nghĩ cho bé con, nên cũng đã miễn cưỡng đồng ý, giờ không ngăn cản cháu và Bắc Thiên ở bên nhau nữa, còn bố mẹ anh ấy, mấy ngày trước họ mới biết chuyện của chúng cháu, giờ vẫn chưa chấp nhận được.”
Mộ Khiếu Hổ nói: “Mấy ngày trước ta cũng thử thăm dò ý kiến bố cháu, nó cũng rất phản đối hai đứa đến với nhau, nếu như phụ huynh hai bên không đồng ý, hai đứa định làm thế nào bây giờ?”
Đồng tử mắt Mộ Nhất Phàm đảo vòng: “Rời khỏi thành B.”
Mộ Khiếu Hổ hừ lanh: “Vì một thằng đàn ông, mà đến người nhà cũng không cần sao?”
“Ông, đấy chỉ là một trong những nguyên nhân cháu muốn rời khỏi thành B thôi, còn một nguyên nhân nữa là thành B này cũng không an toàn, sớm muộn gì cũng thất thủ, rơi vào tay tang thi.”
“Sao có chuyện ấy được?” Mộ Khiếu Hổ không tin: “Cháu nhìn tường thành B sừng sững cao lớn thế kia, sao tang thi có thể dễ dàng tấn công được?”
Mộ Nhất Phàm không muốn nói nhiều chuyện vẫn chưa xảy ra với Mộ Khiếu Hổ, dù sao thì có nói nữa ông cũng không tin, nói nhiều cũng vô ích.
Anh ngồi trò chuyện với Mộ Khiếu Hổ một hồi, liền đưa con về phòng.
Hai người tắm rửa xong, bé con liền đưa anh vào không gian.
Đây là ước hẹn trước đó của anh với Chiến Bắc Thiên, buổi tối hai người sẽ gặp nhau trong không gian, đợi sáng hôm sau sẽ đi ra.
Mộ Nhất Phàm vừa vào không gian liền thấy Chiến Bắc Thiên quấn khăn tắm, từ phòng tắm đi ra.
Anh thấy một màn này, hai mắt sáng lên, liền bổ nhào tới đẩy ngã hắn xuống giường.
Mộ Kình Thiên vội vã che mắt lại, chạy ra khỏi không gian.
Đợi đến khi hai người “ăn no uống đủ”, mới lặng lẽ nằm nghỉ ngơi trên giường.
Mộ Nhất Phàm nhìn bao cao su chứa tinh dịch bị ném xuống đất, không biết nghĩ tới chuyện gì, tròng mắt đảo vòng, liền đứng lên, mặc quần vào, cầm bao đi ra bên ngoài phòng.
Chiến Bắc Thiên khó hiểu nhìn ra ngoài cửa, chẳng biết cái cậu ngốc này lại muốn làm gì, không thể làm gì hơn là đứng dậy ra ngoài theo.
Chỉ thấy Mộ Nhất Phàm cầm xẻng đứng ngoài cửa, chăm chú đào đất lên.
Hắn tò mò hỏi: “Em đang làm cái gì vậy?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.