Chương trước
Chương sau
Chiến Bắc Thiên nghe anh kể xong, nheo mắt hỏi: “Em nói Triệu Vân Huyên lấy tay em cào lên mặt bà ta, vậy khi đó em có khống chế virus trong người mình lại không?”
“Đương nhiên có, tuy rằng chuyện xảy ra quá bất ngờ, nhưng lúc bà ấy nhào tới, phản ứng đầu tiên của em là sợ móng tay mình cào thương bà ta, nên liền khống chế virus lại, huống hồ vẻ mặt bà ý cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống em, đương nhiên em phải đề phòng một chút, anh nói xem, có phải em rất nhanh trí không?”
Anh đoán Triệu Vân Huyên làm như vậy, là muốn đồng quy vu tận cùng anh, nếu không đã chẳng lấy móng tay anh tự cào thương bà.
Bà thà trở thành tang thi, cũng muốn vạch trần thân phận tang thi của anh, hẳn là khi đó Triệu Vân Huyên không còn cách nào nữa, nên mới ra hạ sách này.
Tiếc là bà đã chậm một bước, nếu trước đó anh còn chưa học được khả năng khống chế, hẳn bà đã vạch trần thành công.
Mộ Nhất Phàm nói câu này, trong giọng mang theo vẻ đắc ý, khiến khóe môi Chiến Bắc Thiên không khỏi cong lên: “Đúng là rất nhanh trí.”
Mộ Nhất Phàm cười hề hề: “Phải rồi, sao mấy anh có thể giúp nhóm Nhất An điều tra tới Triệu Vân Huyên chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?”
Chiến Bắc Thiên cũng không thả thính với anh, bèn giải thích: “Chuyện rất đơn giản, sau khi em bảo anh tìm người hãm hại Nhất Hàng, tìm người giám sát Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng, biết được bước tiếp theo họ định làm gì, liền phái người tới chỗ tám người vu khống và có liên đới để truyền một số chuyện liên quan tới người tố cáo ra, cho nên, ngoài hàng xóm của tám người tố cáo là bị bọn anh mua chuộc, cố ý chỉ dẫn cho Mộ Nhất An ra, còn lại đều dựa vào khả năng nghe ngóng tin tức của người Mộ Nhất An, cứ như vậy, trong thời gian ngắn, Mộ Nhất An có thể tìm tới Trần Giai.”
“Mao Vũ siêu thật đó.” Mộ Nhất Phàm khâm phục nói: “Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, lại sắp xếp được nhiều chuyện như thế, hơn nữa, còn không bị ai phát hiện ra, đúng là rất đáng khâm phục.”
Chiến Bắc Thiên: “…………..”
Là hắn kêu Mao Vũ đi làm, sao lại thành Mao Vũ được khen?
“Thế trước mắt như vậy đi, đợi hai ngày nữa, xem bố em quyết định xử lý chuyện này thế nào, em tìm tới anh sau.”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm hôn chụt một cái với di động, sau đó liền cúp máy.
Tối hôm ấy, Mộ Duyệt Thành không xuống dưới tầng ăn, cũng không cho người mang cơm lên phòng làm vệc, cứ như vậy, giam mình trong phòng làm việc không đi đâu.
Mộ Nhất Phàm lo cho Mộ Duyệt Thành, sau khi cơm nước xong, đến khi trở về phòng thì dùng dị năng hệ tinh thần để kiểm tra tình huống bên trong, sau khi xác định Mộ Duyệt Thành không gặp vấn đề gì mới quay về pòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Cũng tối hôm đó, mọi người trong tòa nhà đều biết tin Triệu Vân Huyên bị giam xuống địa lao, trong lòng mọi người đều thầm đoán xem không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất là người của Triệu gia, đều u mê không rõ chuyện gì.
Giờ cháu ngoại họ đang bị giam trong cục điều tra chưa được thả, lại truyền tin em gái họ bị Mộ Duyệt Thành nhốt xuống địa lao, họ đã nhiều lần hỏi người nhà họ Mộ, nhưng ai nấy đều kín như bưng, không muốn nhiều lời chuyện của Triệu Vân Huyên.
Bọn họ còn đặc biệt lên tầng tám mươi tìm Mộ Duyệt Thành hỏi, nhưng Mộ Duyệt Thành lại đóng cửa không gặp ai, còn bị binh lính mời xuống tầng, tình huống như vậy, rõ ràng là muốn gạt họ ra, nhưng họ lại không thể làm gì, chỉ đành phải đợi Mộ Duyệt Thành rời khỏi phòng làm việc.
Mãi đến sáng sớm hai ngày sau, Mộ Duyệt Thành mới ra khỏi phòng làm việc.
Vẻ mặt ông chán chường, không có chút tinh thần gì, hơn nữa, bờ môi khô nứt nẻ, ngay cả đôi mắt cũng vằn tơ máu.
Sau khi đi ra, ông liền đi tháng máy xuống dưới địa lao, tới trước cửa buồng giam của Triệu Vân Huyên.
Lúc này Triệu Vân Huyên không còn đẹp như trước kia, mái tóc rối bù, như kẻ lưu lạc lúc mới mạt thế, bởi vì không được tắm rửa mà trên người lem luốc bẩn thỉu, còn có rất nhiều nếp nhăn, thoạt trông rất giống một bà lão bị điên.
Triệu Vân Huyên không biết Mộ Duyệt Thành tới, ôm mặt mình, như một người bất bình thường mà cuộn tròn trong góc, miệng liên tục lặp đi lặp lại một câu: “Sao tôi còn chưa biến thành tang thi? Sao tôi còn chưa biến thành tang thi? Sao tôi còn chưa biến thành tang thi?”
Trông thấy bộ dạng Triệu Vân Huyên như vậy, Mộ Duyệt thành chau mày lại, tiến lên trước một bước, kêu: “Triệu Vân Huyên.”
Dường như Triệu Vân Huyên không nghe thấy tiếng ông gọi, vẫn cuộn tròn mình trong góc, khẽ lẩm bẩm một mình.
“Triệu Vân Huyên.” Mộ Duyệt Thành lại gọi thêm lần nữa.
Triệu Vân Huyên vẫn không phản ứng gì.
Mộ Duyệt Thành không gọi bà nữa, nói thẳng: “Triệu Vân Huyên, tôi định giao chuyện Nhất Hàng vu khống Nhất Phàm cho cục điều tra xử lý, để người ở cục điều tra tự xử lý chuyện của Nhất Hàng.”
Đây quả thực là một quyết định rất khó khăn, ông thật sự không thể vì bao che cho con mình, mà lại làm tổn thương tới một người con khác.
Triệu Vân Huyên nghe thấy hai chữ “Nhất Hàng”, cuối cùng cũng có phản ứng.
Bà lấy lại tinh thần, mơ màng nhìn Mộ Duyệt Thành: “Ông vừa nói cái gì?”
Mộ Duyệt Thành mặc kệ bà có nghe được hay không, tiếp lời: “Nhất Hàng cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho hành động của nó, lát nữa tôi sẽ tới cục điều tra một chuyến, nói rõ với Nhất Hàng.”
Lúc này Triệu Vân Huyên bừng tỉnh lại, như lên cơn mà nhào tới cửa phòng giam, gào khóc nói: “Mộ Duyệt Thành, không phải tôi đã nói rồi hay sao? Toàn bộ mọi chuyện đều là do tôi làm, ông muốn làm gì thì cứ làm với tôi, không liên quan tới Nhất Hàng, ông không thể đổ chuyện này lên đầu Nhất Hàng, con nó vô tội.”
Mộ Duyệt Thành lớn tiếng quở mắng: “Nếu nó vô tội, Nhất Phàm càng không có tội, còn có, lúc các người mưu tính với thằng bé, nên lường trước hậu quả.”
“Mộ Duyệt Thành, nếu Nhất Hàng bị định tội, nó sẽ bị lấy tinh hạch, mất dị năng, đuổi ra khỏi thành B, ở trong rừng rậm nguy hiểm, nó không thể sinh tồn được, nó sẽ chết mất.”
Triệu Vân Huyên kích động dùng sức lay cửa buồng giam: “Mộ Duyệt Thành, nó là con trai ông đấy, ông có thể cứ thế nhìn nó xảy ra chuyện được sao? Sao ông không để tôi nhận toàn bộ hậu quả, gánh tội thay cho Nhất Hàng?”
Bà là người thường, để bà gánh tội, không cần lấy tinh hạch trong đầu, chỉ cần chịu hình phạt, bị quăng ra ngoài thành B cho bà tự sinh tự diệt.
Cứ như vậy, bà có thể bảo vệ con trai, chỉ cần con trai bà không bị mất dị năng, sẽ có một ngày nó trở lại.
Mộ Duyệt Thành trừng to đôi mắt vằn máu đỏ mà nhìn Triệu Vân Huyên: “Triệu Vân Huyên, thế bà có nghĩ, Nhất Phàm cũng là con tôi không?”
Ông thấy cũng bởi vì Nhất Phàm là con trai ông, nên Triệu Vân Huyên mới bày ra trăm mưu ngàn kế để tiêu diệt cái gai trong mắt này.
“Nhất Phàm, Nhất Phàm, lại là Nhất Phàm, Mộ Duyệt Thành, trong mắt ông lúc nào cũng chỉ có mình Mộ Nhất Phàm, thế Nhất Hàng thì sao, từ nhỏ tới giờ ông có để ý tới nó không? Nó gọi tiếng “bố” khi nào, nó thay răng khi nào, khi nào nó sốt lên trở bệnh, ông hoàn toàn không biết, ông không cảm thấy mình đã để Nhất Hàng phải chịu thiệt thòi sao?”
Lời Triệu Vân Huyên như từng mũi kim đâm vào người ông, ông tự biết mình đã để hai người con trai chịu thiệt thòi, cũng bởi vì như vậy, nên ông càng phải công bằng, không thể vì bảo vệ đứa này mà làm tổn thương đứa khác.
Giờ mục đích ông xuống đây đã hoàn thành, ông không muốn tiếp tục nán lại thêm: “Đợi lát nữa, bà cũng sẽ bị đưa tới cục điều tra.”
Dứt lời, ông xoay người đi.”
Triệu Vân Huyên điên cuồng lay cửa buồng giam, gào khóc kêu to: “Mộ Duyệt Thành, ông không thể như vậy, ông không thể đẩy Nhất Hàng ra ngoài, thằng bé là con ông, là con ruột của ông, ông mà làm vậy, sẽ không có người con trai nào chăm sóc cho ông trước lúc lâm chung.”
Mộ Duyệt Thành dừng bước lại: “Là ý gì?”
Triệu Vân Huyên ngỡ rằng ông đã hồi tâm chuyển ý, vội vàng nói: “Nếu Nhất Hàng gặp chuyện gì không may, với căn bệnh ung thư xương kia, Mộ Nhất Phàm không thể sống bao lâu nữa, nếu ông tố giác Nhất Hàng, sau này sẽ không có người con nào chăm sóc cho ông trước lúc lâm chung.”
Mộ Duyệt Thành thất vọng nhìn Triệu Vân Huyên: “Triệu Vân Huyên, nếu bà đã cho rằng Nhất Phàm không thể sống lâu, sao không chờ thêm một chút, để nó có thể sống thêm ít ngày vui vẻ, đừng cứ trăm phương ngàn kế hãm hại Nhất Phàm? Rốt cuộc Nhất Phàm đã làm gì chướng mắt bà?”
Triệu Vân Huyên không nói gì.
Ngoài không kịp đợi chờ ra, bà còn sợ bị Mộ Nhất Phàm trả thù, mỗi phút mỗi giây đều lo Nhất Phàm sẽ gây bất lợi với họ, khiến họ không thể an tâm, chỉ có tiêu diệt Mộ Nhất Phàm, họ mới có thể vô lo vô nghĩ.
Mộ Duyệt Thành không đợi được câu trả lời, liền xoay người rời khỏi buồng giam.
Triệu Vân Huyên thấy vậy, vội kêu lên: “Mộ Duyệt Thành, ông quay lại đây, Mộ Duyệt Thành, ông quay lại đi mà.”
Thế nhưng, không ai đáp lại lời bà.
Mộ Duyệt Thành rời khỏi địa lao, liền thấy Mộ Duyệt Tri và Mộ Duyệt Phong đứng ngoài cửa.
Mộ Duyệt Phong thấy Mộ Duyệt Thành đi ra, khó khăn cất tiếng: “Anh ba, anh đã quyết định giao chuyện Nhất Hàng cho cục điều tra?”
Mộ Duyệt Thành nhìn họ: “Mấy đứa đã nghe thấy anh nói gì trong đó à?”
“Vâng.”
Mộ Duyệt Thành cười khổ: “Hai ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, mới đầu anh còn muốn che chở cho Nhất Hàng, như vậy cả hai đứa con trai sẽ bình an vô sự, cùng lắm để Nhất Phàm chịu ủy khuất một chút, sau này anh sẽ cố gắng bù đắp cho Nhất Phàm, thế nhưng..”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.