Chương trước
Chương sau
Triệu Vân Huyên đứng bật dậy, cả giận nói: “Anh nói tầm bậy, sao người bên cạnh Nhất Hàng lại hại Nhất Phàm được.”
Mộ Duyệt Phong nhìn về phía Triệu Vân Huyên: “Chị ba, chị không phải lo lắng, giờ chuyện còn chưa rõ ràng, chỉ dựa vào lời nói miệng, không tin tưởng được.”
Triệu Vân Huyên trừng mắt nhìn người đàn ông nằm dưới đất, giải thích: “Chị chỉ muốn giải thích rõ cho con trai, chị tin rằng người Nhất Hàng chọn, sẽ không làm loại chuyện ảnh hưởng tới người mình.”
Lúc này, cửa phòng bị gõ.
Cửa phòng làm việc được mở ra, binh lính đợi bên ngoài cửa nói: “Binh lính ở doanh địa xin được gặp mặt, nói là Mộ thượng tướng gọi họ tới.”
“Cho họ vào đi.”
“Vâng ạ.” Binh lính quay đầu nói với những người lính đang đợi: “Mấy cậu có thể vào rồi.”
Mười người lính đứng ngoài cửa đi vào, bọn họ thấy Mộ Duyệt Thành ngồi trước bàn làm việc, liền đứng thẳng người, cất tiếng chào: “Xin chào Mộ thượng tướng.”
Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất liền chỉ vào binh lính bên cạnh đó, kích động nói: “Là hắn, chính hắn đã nhờ tôi đi tìm người hãm hại đại thiếu gia, còn hướng dẫn tôi cách hại đại thiếu gia thế nào để không bị bại lộ.”
Mọi người đều nhìn về phía người lính đứng bên kia.
Vẻ mặt Lỗ Thu bình tĩnh, từ lúc được thượng tướng cho vào, hắn vẫn chưa nói gì.
Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Lỗ Thu, thấp giọng hỏi: “Lỗ Thu, có chuyện này thật hay không?”
“Thưa thượng tướng, tôi không biết người đàn ông này.”
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, nhưng lại không thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào chỉ ra người đó là Lỗ Thu.
Mộ Nhất An xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài, ngay sau đó, liền dẫn một người đàn ông trung niên vào: “Lỗ Thu, người này thì chắc anh biết nhỉ?”
Mặt Triệu Vân Huyên hơi biến sắc.
Người đàn ông trung niên này, chính là người vào ngày Mộ Nhất Phàm bị đưa tới cục điều tra, bà quay về phân phó đi tìm Lỗ Thu.
Lỗ Thu chau mày lại, mặt vẫn không đổi sắc: “Không biết.”
“Không biết sao?” Mộ Nhất An khẽ nhếch môi lên, hỏi người đàn ông trung niên: “Trương Khánh Vân, anh thử nói xem mình có biết người lính này không?”
Trương Khánh Vân run lên đầy sợ hãi: “Tôi.. tôi không rõ.”
Mộ Nhất An cả giận nói: “Anh chỉ cần nói có biết hay không biết là được rồi.”
“Tôi.. tôi…” Trương Khánh Vân liếc mắt nhìn Triệu Vân Huyên đang ngồi ở sofa phía bên kia.
Mộ Nhất An quát to: “Tôi ra lệnh cho anh trả lời, chứ không cho phép anh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, còn có, nếu như anh không nói, thì đợi đến khi vào địa lao rồi nói.”
“Tôi nói, tôi nói.” Trương Khánh Vân vừa nghe tới địa lao, liền sợ hãi, bởi vì hắn nghe nói những người tới địa lao đều không có kết cục tốt đẹp gì.
Hắn nhìn Lỗ Thu: “Tôi quen anh ta, anh ta tên là Lỗ Thu, là binh lính ở doanh địa.”
Triệu Vân Huyên lo lắng nhìn người đàn ông trung niên.
“Tôi.. tôi…” Đôi mắt Trương Khánh Vân đảo một vòng, lập tức nói: “Tôi gặp anh ta lúc ở doanh địa.”
Mộ Nhất An hừ lạnh: “Anh là người bình thường, việc gì phải tới doanh địa huấn luyện, nếu anh đã không muốn nói thật, vậy vào địa lao rồi nói, người đâu, giải hắn đi.”
Trương Khánh Vân liền sợ cuống lên, vội vã hô: “Thiếu gia Nhất An, tôi.. tôi bị phu nhân của thượng tướng phái đi tới doanh địa tìm binh lính Lỗ.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Vân Huyên, nhất là Mộ Duyệt Thành, ánh mắt như có thể đâm thủng mấy lỗ trên người Triệu Vân Huyên.
Triệu Vân Huyên không lên tiếng, giả bộ bình tĩnh, thế nhưng đôi bàn tay bên trong áo choàng lại đan chặt vào.
“Chị ba đi bảo anh đi tìm Lỗ Thu làm gì?”
Trương Khánh Vân đưa mắt nhìn Triệu Vân Huyên, nói: “Phu nhân thượng tướng muốn chuyển lời với binh lính Lỗ, rằng “Lập tức kết thúc sự việc”.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Cái.. cái này..” Trương Khánh Vân suy nghĩ một chút: “Phu nhân thượng tướng còn nói chuyện này phải giữ kín, không được nói ra.”
Hắn nhìn về phía Triệu Vân Huyên: “Phu nhân, giờ tôi nói ra, phu nhân sẽ không trách tôi chứ? Sẽ không đuổi tôi ra khỏi Mộ thị chứ?”
Sắc mặt Triệu Vân Huyên trở nên khó coi: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, với cả, tôi tìm anh lúc nào cơ?”
Trương Khánh Vân sốt ruột nói: “Phu nhân, bà quên rồi sao? Ngày Mộ đại thiếu gia bị đưa tới cục, khi đó…”
Hình như lúc đó không ai thấy để có thể làm chứng cho hắn, ngay lập tức hắn nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Phải rồi, không phải trong cao ốc có lắp cameras sao? Chắc chắn trong phòng giám sát có ghi lại, còn có, lúc đó tôi xin đơn lấy xe, trên tờ đơn xin còn có chữ ký vợ chồng, trên đó có viết tên Mộ thượng tướng.”
Ánh mắt Mộ Duyệt Thành đanh lại, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Vân Huyên.
Triệu Vân Huyên liền giận dữ: “Anh ngậm máu phun người.”
Mộ Nhất An nhìn Trương Khánh Vân: “Ngoài những lời bác gái tôi giao phó ra, anh còn nói gì với Lỗ Thu nữa?”
Trương Khánh Vân lắc đầu: “Không có, lúc đó tôi nói xong, liền về luôn.”
Mộ Nhất An gật đầu: “Anh có thể ra được rồi.”
Trương Khánh Vân chần chừ nhìn Mộ Nhất An: “Mọi người sẽ không đuổi tôi ra khỏi tòa nhà chứ?”
“Không đâu, chuyện này thì tôi có thể cam đoan với anh.”
“Cảm ơn.” Trương Khánh Vân không dám nhìn xem sắc mặt Triệu Vân Huyên, vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc.
Mộ Duyệt Thành lạnh lòng mà trừng mắt nhìn Triệu Vân Huyên: “Triệu Vân Huyên, bà còn gì để nói không?”
Triệu Vân Huyên phủ nhận: “Em đâu có đi tìm cái người tên Trương Khánh Vân này đâu.”
Mộ Duyệt Thành giận dữ đập bàn: “Tới giờ rồi mà bà vẫn còn không chịu thừa nhận, có phải bà muốn chúng tôi lấy video ra xem, bà mới chịu thừa nhận không?”
Trước đó ông còn nghi ngờ không biết có phải con trai cả hại cậu con thứ của mình không, nhưng thật không ngờ, ngược lại, cậu con thứ của ông và vợ lại âm mưu giở trò với con trai cả của ông, còn cố ý gạt ông để ông hiểu lầm con trai mình, đúng là ghê tởm tới cực điểm.
Triệu Vân Huyên cả giận nói: “Mộ Duyệt Thành, em là vợ của anh, thế mà anh lại đi tin người ngoài, chứ không tin vợ mình, anh có còn là người không?”
Mộ Duyệt Thành tức đến cần cổ đỏ rực lên: “Tôi muốn tin tưởng bà và Nhất Hàng, nhưng sự thật lù lù ngay trước mắt, bà bảo tôi tin bà thế nào đây? Lẽ nào tôi giả vờ như không biết, giữ kín chuyện bà và Nhất Hàng làm, mặc cho hai người tiếp tục hại con trai cả của tôi, như vậy tôi có còn là người không?”
Giờ ngoài tức giận ra, ông còn cảm thấy rất khó chịu, hai bên đều là người thân ruột thịt, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn này, người thân lại làm tổn thương người thân, thử hỏi ông có thể không khó chịu được không?
Thành thật mà nói, trước đó lúc thẩm vấn trong địa lao, ông vẫn còn không mấy tin tưởng, nhưng sau khi thấy tất cả mọi chứng cứ, ông không thể không tin được nữa rồi.
Mộ Nhất Phàm thấy Mộ Duyệt Thành đột nhiên như già đi cả chục tuổi, trong lòng rất khó chịu.
Triệu Vân Huyên vẫn còn cố giãy giụa: “Dù em có thật sự kêu Trương Khánh Vân đi tìm Lỗ Thu, nhưng nhiêu đó cũng không thể chứng minh em tìm người hại Nhất Phàm được.”
Mộ Duyệt Thành hít sâu, có nén lửa giận trong lòng: “Bà không thừa nhận cũng không sao, sẽ có bằng chứng chứng minh tất cả. Nhất An, cháu nói đi.”
“Vâng.” Mộ Nhất An nhìn về phía Triệu Vân Huyên: “Bác gái, chuyện bác đi tìm Trương Khánh Vân, cháu cũng không muốn nói nhiều, trong tòa nhà có cameras ghi hình, ghi rõ trong khoảng thời gian anh họ bị đưa tới cục điều tra, bác có quay trở về tìm Trương Khánh Vân, sau đó Trương Khánh Vân lại đi tìm Lỗ Thu, người của cháu đã tận mắt chứng kiến tất cả.”
Sau đó, cậu nhìn về phía Lỗ Thu: “Sau khi Lỗ Thu nhận được tin, liền lái xe đi tìm Trần Giai, cũng chính là người đàn ông đang nằm dưới đất này. Lỗ Thu làm việc hết sức cẩn thận, tuy rằng đã xóa sạch băng ghi hình ghi lại lượt ra vào trong doanh địa, nhưng vẫn có người của cháu giám sát, để không bị bác phát hiện, chúng cháu đã cho giám sát ở doanh địa và chỗ của Trần Giai, chỉ cần hắn xuất hiện, người của cháu sẽ lập tức chụp ảnh, còn ghi lại cuộc đối thoại giữa mấy người.”
Mộ Nhất An lấy trong túi ra một xấp ảnh chụp và máy ghi âm: “Tất cả những thứ này đều là hình ảnh và cuộc đối thoại của hắn với Trần Giai.”
Lỗ Thu trông thấy hai người trong bức ảnh, mím chặt môi, không thể tiếp tục phủ nhận chuyện này nữa: “Sao mấy người có thể nhanh chóng điều tra tới Trần Giai? Còn lắp cả máy ghi âm?”
Hắn cảm thấy mình làm việc rất cẩn thận, không ngờ vẫn bị điều tra ra được.
“Sau khi anh họ bị đưa tới cục điều tra, chúng tôi liền lập tức điều tra thân phận người tố cáo, sau đó, lúc tới cổng cục điều tra thì gặp hàng xóm của người tố cáo anh họ, bọn họ ghen tị với tám người tố cáo, trong một đêm đột nhiên phất lên, ngày ngày được ăn no mặc ấm, cho nên theo tám người tố cáo đi tới cục điều tra, muốn biết họ tìm vật tư thế nào, bởi vì không thể đi vào, nên họ chỉ có thể đứng ngoài cục điều tra coi chừng.”
“Người của chúng tôi cũng điều tra từ những người hàng xóm đó, biết được Đỗ Côn từng tìm tới tám người tố cáo, mà sau khi Đỗ Côn xuất hiện, cuộc sống của họ mới thay đổi, sau đó, chúng tôi tra được tới Trần Giai.”
Kể cũng kì lạ, mọi chuyện quá thuận lợi, giống như có vị thần nào đó chỉ dẫn, cả dọc đường hết sức thông thuận, vèo một cái đã điều tra được ra, cho nên, họ mới có thể tìm tới Trần Giai chỉ trong thời gian ngắn, sau đó chụp được rất nhiều hình ảnh của Trần Giai và Lỗ Thu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.