Nét mặt Chiến Bắc Thiên có vẻ khó hiểu: “Hắn nói nếu như anh muốn cứu Dung Nhan về, thì đổi mạng anh lấy mạng cô ấy.” Hắn cảm thấy hết sức khó hiểu với hành động của Chiến Nam Thiên, tuy Dung Nhan là người sống trong doanh địa của hắn, ở kiếp trước, hai người là chiến hữu cùng trải qua hoạn nạn, hơn nữa, cũng vì Dung Tuyết lấy Dung Nhan ra để hắn bị mắc mưu, nên hắn mới chết trong tay Tang Thi Vương. Lại phải nói rõ, hắn không thể nào dùng mạng mình đổi lấy mạng Dung Nhan, huống hồ hắn từng trải qua chuyện của kiếp trước, sẽ không thể giống như kiếp trước, giao mạng mình ra cho Tang Thi Vương khống chế. Khiến hắn thấy lạ là, sao Chiến Nam Thiên không bắt người nhà của hắn để khống chế hắn? Không phải như vậy càng có thể uy hiếp được hắn hơn sao? Ngược lại bắt Dung Nhan để đổi lấy mạng hắn, rốt cuộc là chuyện gì thế? Dù ở kiếp trước, đúng là trong mắt hắn Dung Nhan thật đặc biệt, trong lòng cũng có chút ít hảo cảm, nhưng cũng chỉ như những người con gái khác mà thôi. Hắn cảm thấy Dung Nhan không õng a õng ẹo như những người phụ nữ khác, cũng không yếu ớt như bọn họ, càng không giống những người con gái chỉ chăm chăm dựa dẫm vào đàn ông, nên mới có thể nhìn bằng ánh mắt khác. Mộ Nhất Phàm trợn trắng mắt: “Em chỉ biết nhất định hắn cho rằng anh còn thích Dung Nhan.” Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Là sao? Sao hắn lại cho rằng anh thích Dung Nhan?” Lẽ nào bởi vì ở kiếp trước hắn từng cứu Dung Nhan nên hi sinh mạng mình, nên mới khiến Nam Thiên hiểu lầm rằng hắn thích Dung Nhan? “Cái này…” Mộ Nhất Phàm có phần đau đầu: “Nhất thời khó giải thích rõ được, nói chung là, hắn cho rằng anh thích Dung Nhan, chỉ lợi dụng em mà thôi, nên hắn mới lấy Dung Nhan ra để đổi mạng với anh.” Nam chính ở thế giới đầu tiên trùng sinh về, hiển nhiên không biết chuyện mình từng thích Dung Nhan. Chiến Bắc Thiên nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh không thích Dung Nhan.” Mộ Nhất Phàm nhìn hắn chớp chớp mắt, chọc hắn: “Vậy xin hỏi Chiến thiếu tướng, anh thích ai?” Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: “Anh thích ba thằng bé, một người đàn ông tên Mộc Mộc.” Mộ Nhất Phàm cười hì hì, không nén nổi niềm vui mà nhảy bổ lên người hắn, hôn bên miệng hắn một cái: “Em thích nghe câu này lắm.” Chiến Bắc Thiên vững vàng đỡ lấy anh, khóe môi cong lên tạo thành ý cười khó thể nhận ra. “Khụ, mấy anh đừng quên mất sự tồn tại của em.” Mao Vũ không nhịn được mà nhắc nhở hai người họ. Chiến Bắc Thiên liếc nhìn Mao Vũ: “Còn việc gì.” Mao Vũ cảm thán nói: “Em còn đang đợi lão đại ra chỉ thị, nên tìm Dung Nhan đưa về thế nào.” Sau khi lão đại họ bắt Chiến Nam Thiên về, đã nhắc nhở họ, sau này phải tránh Chiến Nam Thiên càng xa càng tốt, cũng không được tin tưởng bất cứ lời gì Chiến Nam Thiên nói, càng không được nghe lệnh Chiến Nam Thiên chỉ huy. Cho nên, cậu cho rằng Chiến Nam Thiên đưa Dung Nhan đi, không đơn giản như vậy, bèn ở lại đây đợi lão đại phân phó nhiệm vụ, ai ngờ lão đại và Mộ Nhất Phàm chẳng đếm xỉa gì tới sự tồn tại của cậu, đứng bên cạnh mải khanh khanh ta ta. “Tạm thời không cần lo chuyện này, giờ trời càng ngày càng lạnh, cố gắng tìm nhiều than củi về, tốt nhất là lắp thiết bị sưởi ấm trong doanh địa.” “Vâng ạ.” Mao Vũ đi rồi, Mộ Nhất Phàm hỏi: “Anh thật sự không đi tìm Chiến Nam Thiên đưa Dung Nhan về à?” Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Tạm thời không cần, dựa vào những gì anh hiểu về Nam Thiên, hắn sẽ không làm chuyện mà mình không dám chắc, đặc biệt là sau khi bị anh bắt một lần, nhất định sẽ cho rằng hắn không phải đối thủ của anh, sẽ trốn đi rèn luyện, đợi đến khi chắc chắn mới đến tìm anh.” Nếu Chiến Nam Thiên muốn hắn đi tìm, thì ban nãy đã hẹn thời gian và địa điểm trong điện thoại, nhưng Nam Thiên không nói gì, chứng minh điều hắn đoán là đúng. Mộ Nhất Phàm hỏi: “Thế giờ anh luyện dị năng không gian tới đâu rồi? Đã luyện được không gian phong bạo chưa?” “Vẫn chưa.” Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Dị năng này khó lĩnh hội thật.” Hắn ở trong không gian lâu như vậy, đến một cách thức của dị năng không gian phong bạo cũng chưa mò được ra, cho nên muốn lĩnh hội dị năng này quả đúng là rất khó khăn. Mộ Nhất Phàm hiểu rõ gật đầu: “Dị năng này giống như anh phải tự sáng tạo một không gian khác, cho nên muốn lĩnh hội nó quả đúng là không dễ gì.” Chiến Bắc Thiên nghe vậy, như sực tỉnh ra, liền vội vàng nói: “Em nói lại câu vừa rồi đi.” Mộ Nhất Phàm làm theo yêu cầu hắn, lặp lại một lần nữa. “Giống như tự tạo ra một không gian khác sao?” Chiến Bắc Thiên thì thào khẽ ghi nhớ những lời này. Lúc này, cửa phòng bị gõ. Mộ Nhất Phàm thấy Lục Lâm tới, liền bò xuống khỏi người Chiến Bắc Thiên. “Lão đại, bản đồ chỗ anh kêu em tìm, em tìm được rồi này.” Lục Lâm đặt đồ lên bàn. Mộ Nhất Phàm đi tới nhìn, thấy trên đó ghi chú, bản đồ Thủy Thành. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, anh…” Thủy Thành là khu thành lớn nam chính tự xây dựng ở thế giới thứ hai, còn lớn hơn thành B, năng lực phòng ngự còn mạnh mẽ hơn, có thể ngăn cản thi triều và thú triều ập tới. Nhưng thật không ngờ, giờ Chiến Bắc Thiên đã bắt đầu chuẩn bị bản đồ Thủy Thành, lẽ nào Chiến Bắc Thiên đã có ý định rời khỏi thành B, quyết định lập một khu thành khác? Chiến Bắc Thiên hoàn hồn, tiến lên trước nói thẳng: “Anh định đưa người trong doanh địa anh chuyển tới Thủy Thành.” Hắn chỉ chỉ vào bản đồ Thủy Thành: “Chỗ này có thể dựng bức tường phòng ngự lớn, em xem, Thủy Thành được một con sông lớn bao quanh, muốn tới đây nhất định phải đi qua cầu hoặc ngồi thuyền, hoặc là bay tới, cho nên có thể chống được phần lớn thi triều.” Lục Lâm nói: “Lão đại, tang thi không sợ nước, cũng không thiếu oxy, có thể tự ý hành động trong nước, cũng có thể bơi bằng hai tay qua, cứ như vậy, ngược lại Thủy Thành cũng không an toàn, chúng ta ở Thủy Thành sẽ không có đường lui.” Chiến Bắc Thiên nhìn cậu: “Cậu nghĩ rằng trong nước an toàn sao? Trên đất có động vật biến dị, lẽ nào động vật dưới nước không thể biến dị? Chúng nó còn biến dị ghê gớm hơn cả động vật trên cạn, có chúng nó ở đó, có thể bảo vệ được Thủy Thành. Còn về đường lui, có dị năng giả hệ thổ, sẽ không phải lo về mặt này nữa, đến lúc đó cón thể trốn xuống đất.” “Nếu chúng ta có thể trốn xuống đất, như vậy đám tang thi cũng có thể chui xuống đất theo.” “Về chuyện này thì tôi đã nghĩ xong rồi, chỉ cần để dị năng hệ thổ thủ thành là được, có thể bịt kín đường chúng đi, chôn chúng xuống dưới đất.” Lục Lâm thấy Chiến Bắc Thiên đã nghĩ xong mọi chuyện, cũng không phản đối thêm: “Lão đại, anh định khi nào thì dẫn đội đi?” “Đợi qua mùa đông, giờ phải ở lại đây, tôi cần nghiên cứu kỹ càng thêm, sau khi xác định Thủy Thành là chỗ chúng ta có thể sống ổn định, tôi mới dẫn mọi người đi.” “Nếu không còn chuyện gì, vậy em ra ngoài trước.” Chiến Bắc Thiên gật đầu. Mộ Nhất Phàm hỏi: “Anh định rời khỏi thành B thật à?” “Có một số việc cần phải chuẩn bị trước.” Chiến Bắc Thiên không nói nhiều, thu bản đồ lại: “Đi thôi, chúng ta đi ăn.” Mộ Nhất Phàm cười nói: “Anh không nói, suýt chút nữa em quên mình còn chưa ăn cơm, sáng giờ bận bịu ở cục điều tra, giờ đói rồi.” Chiến Bắc Thiên nghe thấy Mộ Nhất Phàm nhắc tới cục điều tra, bèn hỏi: “Em đã xác định ra tay với Mộ Nhất Hàng?” Hắn biết Mộ Nhất Phàm hay mềm lòng, huống hồ Mộ Nhất Hàng giống hệt anh trai của Mộ Nhất Phàm, muốn ra tay, cần phải hạ rất nhiều quyết tâm. Mộ Nhất Phàm cụp mi mắt: “Nếu em không xuống tay với nó, nó sẽ nghĩ mọi biện pháp để đối phó với em, dồn em vào chỗ chết, lúc này, nếu em có thể bẻ gãy hoàn toàn chân tay nó, sau này sẽ không phải nơm nớp lo lắng đề phòng từng giây từng phút.” Anh nâng mắt lên nhìn Chiến Bắc Thiên: “Anh chuẩn bị tới đâu rồi?” “Anh nhờ Mao Vũ làm, chắc không quá năm ngày nữa, Mộ Nhất Hàng sẽ bước vào phiên sơ thẩm.” Mộ Nhất Phàm tin tưởng năng lực làm việc của Mao Vũ: “Ăn cơm ở đây xong, em phải quay về cao ốc đợi, tránh bố nghi ngờ em.” Chiến Bắc Thiên hỏi: “Ông ấy nghi ngờ em?” “Em cũng không biết Mộ Nhất Hàng nói gì với ông ấy, hôm nay trước khi ra khỏi cục điều tra, ông ấy hỏi chuyện dị năng của em.” Mộ Nhất Phàm kể sơ lược qua. Chiến Bắc Thiên nghe xong, cũng đồng ý để anh về tòa nhà Mộ thị. Sau khi ăn cơm xong, Mộ Nhất Phàm liền chạy về Mộ thị, hơn nữa, năm ngày sau, cục điều tra cho gọi Mộ Duyệt Thành và Triệu Vân Huyên tới, nói là chuyện của Mộ Nhất Hàng bước vào giai đoạn xét xử đầu tiên. Triệu Vân Huyên lo sốt vó, bởi họ vẫn còn chưa tìm được chứng cứ có lợi cho Mộ Nhất Hàng, khiến bà lo hơn là chuyện ba dị năng giả ngất xỉu ở phòng xét xử còn chưa điều tra ra, lại khiến Mộ Nhất Hàng có thêm một tội. Cũng không biết có phải ảo giác của bà hay không, bà nhận thấy mấy ngày này Mộ Duyệt Thành đột nhiên trở nên mất tập trung, không còn để tâm đến chuyện con trai Nhất Hàng của họ như mấy ngày trước. Ngày xét xử, rất nhiều người của Mộ gia đi nghe, Mộ Nhất Phàm cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, lần này vào phòng xét xử, bầu không khí còn nặng nề hơn lần trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]