Chương trước
Chương sau
Mọi người không nghe theo Mộ Duyệt Bân mà vào trong đại sảnh cao ốc Mộ thị ngồi, nhưng cũng không náo loạn nữa, kiên nhẫn đợi nửa giờ, nhưng vẫn chưa thấy người về, lại bắt đầu nhốn nháo.
Mãi đến khi Mộ Duyệt Thành quay về cao ốc Mộ thị, lúc này bọn họ mới yên tĩnh lại.
Mộ Duyệt Thành không hổ là thượng tướng, vừa mới đứng ở cửa, khí thế của mọi người đã giảm xuống một chút: “Ai nói Mộ Nhất Hàng con tôi sát hại dị năng giả, cướp tinh hạch, hấp thụ dị năng trong tinh hạch mới biến thành dị năng giả song hệ?”
“Là bọn tôi.” Một người đàn ông gầy yếu cùng hai người đàn ông vạm vỡ đi ra: “Bọn tôi là một đội dị năng giả, tôi là Mã Nguyên, họ là Tạ Quý, Hà Tống.”
Mộ Duyệt Thành nhìn chòng chọc họ hồi lâu, thấy đối phương không có vẻ gì là chột dạ gì, mới lớn tiếng hỏi: “Mấy người tận mắt chứng kiến con trai tôi giết dị năng giả? Hay là mấy người có chứng cớ gì chứng minh con trai tôi giết dị năng giả, hấp thu tinh hạch của họ rồi trở thành dị năng giả song hệ?”
Mã Nguyên nói: “Bọn tôi tận mắt chứng kiến Mộ Nhất Hàng giết chết bạn tôi là dị năng giả hệ hỏa, lấy đi tinh hạch của bạn tôi. Nếu Mộ thượng tướng không tin, có thể tới cổng thành điều tra ghi chép ra vào của bọn tôi, trong đó ghi rõ ràng lúc đi ra nhóm chúng tôi có hai dị năng giả hệ hỏa, nhưng hôm qua đi về, dị năng giả hệ hỏa không theo chúng tôi về, bởi vì đã bị Mộ Nhất Hàng giết chết.”
Mộ Nhất Hàng trốn trong cao ốc nghe lén, giận đến mức muốn ra ngoài biện hộ cho mình.
Hắn thấy mấy người Mộ Duyệt Tri đều đang nhìn mình, thấp giọng nói: “Bọn họ vu khống cháu, cháu chưa từng gặp họ, càng không thể giết đồng đội của họ.”
Triệu Vân Huyên trấn an hắn: “Mẹ tin con không làm chuyện này, chắc chắn là có người muốn hại con, nên mới tìm người vu khống con.”
Ngoài cửa, Mộ Duyệt Thành bình tĩnh hỏi: “Nếu con tôi thật sự giết dị năng giả đội mấy người, vậy tôi hỏi mấy người, nó giết lúc nào? Giết ở đâu? Nếu nó giết đồng đội của các cậu, sao hôm qua các cậu mới quay trở lại thành B?”
“Thời gian là khoảng cuối tháng chín, lúc đó bởi chúng tôi không mang theo công cụ gì để tính thời gian, cho nên ngày giờ cụ thể thế nào, bọn tôi không nhớ rõ lắm, có lẽ trong khoảng ngày hai tư, cách nơi này khoảng 400km, ở bên ngoài một huyện tên là Cửu Lý, giết đồng đội của chúng tôi. Sở dĩ mãi đến hôm qua chúng tôi mới về thành B, là vì bên ngoài quá nguy hiểm, dị năng giả trong đội chúng tôi càng lúc càng ít, cuối cùng xe hết xăng, bọn tôi chỉ có thể vừa đánh tinh hạch vừa đi bộ về, nên mãi hôm qua mới về đến thành B.”
Mộ Duyệt Thành chau mày.
Nếu như đối phương nhớ rõ mồn một thời gian, ngược lại càng khiến ông nghi ngờ, nhưng họ nói không nhớ rõ, trái lại càng có vẻ chân thực, hơn nữa trên mặt ba người đều có thương tích, vừa nhìn đã biết phải trải qua rất nhiều nguy hiểm nên trên mặt mới có nhiều vết thương như vậy.
Mộ Nhất Hàng ở trong nhà sa sầm mặt.
Rõ ràng đối phương đã chuẩn bị trước rồi mới đến, đã tra rõ ràng nơi hắn ra khỏi thành, nếu không đã không chạy tới vu khống cho hắn.
Thế nhưng, rốt cuộc ai muốn hại hắn chứ?
Mộ Nhất Hàng không khỏi nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, ánh mắt trầm xuống.
Hắn nghĩ người có khả năng nhất là Mộ Nhất Phàm, nhưng chiều hôm qua Mộ Nhất Phàm mới về thành B, từ lúc về lại không ra khỏi tòa nhà, anh ta dàn xếp chuyện này kiểu gì chứ?
“Đúng là Nhất Hàng từng tới huyện Cửu Lý.” Lý Thái Ngọc buột miệng nói.
Triệu Vân Huyên phẫn nộ nhìn Lý Thái Ngọc: “Thái Ngọc, thím nói vậy làm sao? Chẳng lẽ thím cũng nghi ngờ Nhất Hàng nhà chúng ta sao?”
Lý Thái Ngọc vội giải thích: “Chị ba, chị hiểu lầm ý em rồi, ý em là đúng là Nhất Hàng đã đi tới huyện Cửu Lý kia, muốn phủ nhận chuyện này cũng không được, chị nghĩ mà xem, đoạn clip bị phát ra trước đó không phải ở chỗ huyện Cửu Lý hay sao? Cho nên chúng ta muốn phủ nhận thằng bé không ở huyện Cửu Lý rất khó.”
“Với cả, sao em phải nghi ngờ Nhất Hàng chứ? Nhất Hàng xảy ra chuyện thì em được cái gì? Chỉ làm mất mặt Mộ gia nhà chúng ta, chị đừng quên, chính Mộ gia chúng ta cho mở họp hội nghị, đưa các nội quy và hình phạt với dị năng giả lấy tinh hạch của dị năng giả.”
Mộ Duyệt Phong cắt lời nói: “Đừng ồn ào nữa, giờ quan trọng là làm sáng tỏ chuyện Nhất Hàng chưa từng làm chuyện này thế nào.”
Ngoài cửa tòa nhà, Mộ Duyệt Thành thừa nhận: “Đúng là cuối tháng chín, con trai Nhất Hàng của tôi từng đi qua huyện Cửu Lý, chuyện này tôi không phủ nhận, nhưng chuyện con trai tôi giết dị năng giả, lấy tinh hạch của tang thi, tôi tin con tôi sẽ không làm chuyện này, cho nên, mong mọi người có thể đưa ra chứng cứ xác thực.”
Mã Nguyên cả giận nói: “Còn cần chứng cứ gì nữa, sau khi Mộ Nhất Hàng về thành B liền lĩnh hội dị năng, đây chính là chứng cứ tốt nhất.”
Mộ Duyệt Thành thấp giọng nói: “Đây không thể coi là chứng cứ được.”
Đúng lúc này, một chiếc xe màu trắng đỗ ngoài cửa tòa nhà, ngay sau đó, bốn người đàn ông mặc đồ màu trắng như cảnh phục từ trên xe bước xuống.
Bọn họ đẩy đám đông ra, đi tới trước mặt Mộ Duyệt Thành, lấy chứng minh của mình ra: “Chúng tôi là điều tra viên đội điều tra, nửa giờ trước nhận được thư nặc danh tố cáo, nói rằng nhị thiếu gia nhà họ Mộ lúc ra ngoài thành tìm vật tư đã giết hại dị năng giả, còn lấy tinh hạch của dị năng giả, cho nên chúng tôi tới đưa Mộ nhị thiếu gia đi điều tra.”
Đội điều tra này là lúc Mộ Duyệt Thành mời các doanh địa đi họp hội nghị, chọn ra một trăm người có năng lực trong mười một đoàn đội có thế lực nhất thành B để tạo thành đội điều tra, chuyên phụ trách các vụ án dị năng giả bị dị năng giả sát hại.
Trong buổi họp hội nghị cũng đã đề cập qua, chỉ cần đội điều tra xuất hiện, dù là ai cũng phải phối hợp theo điều tra.
Triệu Vân Huyên ở trong tòa nhà thấy đội điều tra tới, không khỏi quýnh lên: “Thế mà đã kinh động tới đội điều tra rồi.”
Mộ Duyệt Phong an ủi: “Chị ba, chị đừng lo, đội điều tra chỉ điều tra ra chân tướng, chỉ cần Nhất Hàng không giết dị năng giả, sẽ không bị trừng phạt.”
Mộ Duyệt Thành chau mày lại, thấy đội điều tra đã hành động, cũng không tiện ngăn cản, chỉ nói: “Nếu đã xuất động đội điều tra, tôi hy vọng sau khi các cậu đưa con tôi đi, có thể điều tra rõ ràng sự tình, trả lại sự trong sạch cho con tôi.”
“Xin Mộ thượng tướng hãy tin tưởng chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nếu Mộ nhị thiếu gia trong sạch, chúng tôi sẽ lập tức thả cậu ấy về, xử phạt nghiêm khắc với người vu oan.”
“Cảm ơn.”
Mộ Duyệt Thành ra dấu mời, cùng người của đội điều tra vào tòa nhà, gọi Mộ Nhất Hàng ra: “Nhất Hàng, trước mắt con theo họ đi.”
Mộ Nhất Hàng gật đầu.
Mộ Duyệt Thành vỗ vỗ vai hắn: “Nhất định bố sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh trong sạch cho con.”
“Nhất Hàng.” Triệu Vân Huyên rảo bước tới, nắm chặt tay Mộ Nhất Hàng, lo lắng nói với Mộ Duyệt Thành: “Duyệt Thành, Nhất Hàng bị người ta hãm hại, anh không thể để người của đội điều tra dẫn con nó đi được.”
“Mẹ à, mẹ đừng lo.” Mộ Nhất Hàng ôm Triệu Vân Huyên: “Con sẽ về sớm thôi.”
Mộ Nhất Phàm ở đằng xa để ý thấy Mộ Nhất Hàng nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Triệu Vân Huyên, giống như đang trấn an, lại cũng giống như đang nói chuyện quan trọng gì đó, nói chung, sau khi Triệu Vân Huyên nghe xong, sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều.
“Nhị thiếu gia, xin mời.” Đội trưởng đội điều tra ra dấu mời.
Mộ Nhất Hàng dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
“Nhất Hàng à, khoan đã.” Mộ Nhất Phàm cởi áo khoác trên người ra đi về phía Mộ Nhất Hàng, khoác áo khoác lên người Mộ Nhất Hàng: “Gần đây trời trở lạnh, mặc nhiều vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Mộ Nhất Hàng mặc kệ anh khoác áo lên người mình, nhìn anh đăm đăm, mãi đến khi anh giúp hắn xong, mới hỏi, “Là anh, đúng không?”
Vẻ mặt Mộ Nhất Phàm như không biết hắn nói cái gì: “Cậu nói gì vậy?”
Mộ Nhất Hàng hừ lạnh: “Tôi sẽ quay về.”
“Anh sẽ chờ cậu về.” Mộ Nhất Phàm chớp chớp mắt nhìn hắn: “Chỉ cần cậu còn có thể về được.”
Mộ Nhất Hàng chợt nheo mắt lại, không nói gì nữa, quay đầu đi theo đội điều tra.
Mã Nguyên thấy Mộ Nhất Hàng đã bị đội điều tra bắt đi, cũng không tiếp tục ở bên ngoài cổng Mộ thị cãi lộn nữa, sau khi đội điều tra đi, bọn họ cũng giải tán.
Triệu Vân Huyên đứng ngoài cổng, lo lắng nhìn về hướng Mộ Nhất Hàng đi.
Mộ Duyệt Thành ôm vai Triệu Vân Huyên: “Đừng lo, trong đội điều tra có người của chúng ta, sẽ không ai làm tổn thương Nhất Hàng đâu.”
Triệu Vân Huyên lấy lại tinh thần: “Lên tầng rồi nói.”
Họ xoay người cùng nhóm Mộ Duyệt Phong đi vào thang máy lên phòng làm việc ở tầng tám mươi, vừa vào cửa, Mộ Duyệt Phong liền nói: “Mọi người nói xem có phải do nhà họ Chiến vu cáo Nhất Hàng không?”
Mộ Duyệt Tri nói: “Chuyện này khó mà nói được.”
Mộ Duyệt Thành day day mi tâm, thấp giọng nói: “Trước mắt bất kể ai muốn hãm hại Nhất Hàng, giờ điều quan trọng nhất là chứng minh Nhất Hàng trong sạch, nếu không có cách nào chứng minh Nhất Hàng trong sạch, rất có thể nó sẽ bị trừng phạt.”
Mọi người nghĩ tới hình thức trừng phạt Mộ Nhất Hàng nghĩ ra, đều chau mày lại.
Họ nhớ hình phạt khắc nghiệt nhất là lấy tinh hạch trong đầu dị năng giả ra, sau đó trục xuất khỏi thành B, cả đời không được quay trở lại thành B, còn thông báo cho các khu an toàn khác, để những người phụ trách các khu an toàn không được chứa chấp tội phạm như vậy.
Mộ Duyệt Thành buông tay xuống, nói với Mộ Duyệt Bân: “Anh cả, phiền anh đi điều tra về ghi chép nhóm Mã Nguyên ra vào thành B.”
Mộ Duyệt Bân gật đầu: “Ừ.”
Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Mộ Duyệt Hiên: “Anh hai, phiền anh điều tra một chút, xem từ tháng chín đến tháng mười hai, những người đã đến huyện Cửu Lý, hỏi xem họ có nhìn thấy Mã Nguyên và Nhất Hàng không.”
“Ừ.”
Mộ Duyệt Thành quay qua nhìn Mộ Duyệt Tri: “Duyệt Tri, em thì giúp anh điều tra một chút, xem sau khi Mã Nguyên trở về, hoặc trước khi vào thành có từng tiếp xúc với ai không.”
“Vâng.”
Mộ Duyệt Thành lại nhìn về phía Mộ Duyệt Phong: “Duyệt Phong, em giúp anh chú ý nhất cử nhất động của đội điều tra, tránh cho có người ở đội điều tra ngụy tạo bằng chứng.”
“Vâng, em đi ngay bây giờ.”
Mộ Duyệt Phong đứng lên, Mộ Duyệt Bân và Mộ Duyệt Tri, Mộ Duyệt Hiên cũng đi theo, đi điều tra những chuyện Mộ Duyệt Thành giao phó.
Họ vừa đi, Mộ Duyệt Thành liền nhìn về phía Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, con….”
Ông suy nghĩ một chút, cũng không có chuyện gì muốn Mộ Nhất Phàm làm, hơn nữa, Mộ Nhất Phàm vừa mới từ ngoài thành trở về, sức khỏe lại không tốt, cũng không giao phó thêm, chỉ hỏi: “Hôm nay con với chú hai tới chỗ Thẩm thiếu gia khám, Thẩm thiếu gia có nói gì không?”
Mộ Nhất Phàm nói: “Không nói gì, chỉ bảo con uống thuốc đúng hạn, mỗi cuối tuần lại tới chỗ cậu ấy kiểm tra một lần.”
Mộ Duyệt Thành gật đầu: “Thế sau này con cố gắng ra khỏi thành ít thôi, nhớ khám định kỳ.”
“Vâng.” Vốn Mộ Nhất Phàm không định ra khỏi thành, muốn đợi đến khi Cao Phi hoàn toàn thích ứng với năng lực của mình: “Bố, nếu bố không có việc gì, vậy con đi đây.”
“Ừ.”
Triệu Vân Huyên thấy Mộ Nhất Phàm muốn đi, liền nói với Mộ Duyệt Thành: “Duyệt Thành, đợi đến khi chứng minh Nhất Hàng trong sạch, nhất định ông phải điều tra xem ai muốn hại Nhất Hàng, nhất định phải xử lý tốt người ấy.”
“Đương nhiên rồi, dù tôi không xử lý, thì người ở bên cục điều tra cũng sẽ làm theo quy tắc, đưa người kia ra công lý.”
Mộ Nhất Phàm nghe vậy, cười cười, thuận tay đóng cửa lại, lên tầng bảy mươi chín tìm con trai.
Sau khi đón con trai về phòng mình, anh cười híp mắt hôn lên mặt Mộ Kình Thiên một cái: “Con trai, bố con siêu thật, hôm qua vừa nhắn nhủ với bố con, hôm nay đã làm xong cho ba rồi.”
Lúc nhóm Đặng Hiểu Nghị gặp chuyện không may, anh đã nghĩ phải trừng trị Mộ Nhất Hàng thật thỏa đáng, cho nên, lúc quay về, anh liền nhắn nhủ Chiến Bắc Thiên một chuyện, bảo Chiến Bắc Thiên giúp anh làm, không ngờ hiệu suất lại nhanh như vậy, hôm nay đã xong xuôi rồi.
Nói cách khác, chuyện Mộ Nhất Hàng bị người ta chỉ điểm giết dị năng giả, là Mộ Nhất Phàm anh bảo Chiến Bắc Thiên tìm người vu khống Mộ Nhất Hàng.
Cho nên, nếu Mộ Nhất Hàng đã bị đưa vào đội điều tra, anh sẽ không cho Mộ Nhất Hàng ra dễ dàng như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.