Trong lúc ăn, Chiến Quốc Hùng bảo mấy cậu trai trẻ tuổi giới thiệu đơn giản để hai bên hiểu biết lẫn nhau. Trong số bốn người Thẩm Khâm Dương, Vưu Cảnh Phong, Tỉnh Quân Lâm, Viêm Lỗi, chỉ có mình Thẩm Khâm Dương là bạn ngoài hiện thực của Mộ Nhất Phàm, ba người còn lại là bạn của Chiến Bắc Thiên ngoài hiện thực. Từ nhỏ Mộ Nhất Phàm đã thích lượn lờ xung quanh Chiến Bắc Thiên, đương nhiên cũng quen biết với bọn họ, cũng có chút hiểu biết về tính tình của họ, cho nên trong lúc Mộ Nhất Phàm đối mặt với bốn người này, không có chút gì lạ lẫm, trò chuyện hết sức vui vẻ. Nhóm Thẩm Khâm Dương cũng nói chuyện rất vui với Mộ Nhất Phàm, sau khi ăn no, Thẩm Khâm Dương nhân lúc Chiến Quốc Hùng chạy tới bên hồ bơi câu cá, đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm, cười hỏi: “Mộc Mộc, cậu còn nhớ tôi chứ?” Mộ Nhất Phàm biết tính Thẩm Khâm Dương sẽ không nén nổi tò mò, chạy tới hỏi anh chuyện bé con, bèn cười nói: “Nhớ chứ, phải cảm ơn anh khi đó ở thành G đã giúp tôi kiểm tra sức khỏe.” “Đều là bạn bè với nhau cả, không cần khách khí làm gì, chỉ là, tôi rất tò mò đứa bé trong bụng cậu…” Thẩm Khâm Dương không dám hỏi quá trực tiếp, chỉ lo sẽ nhắc tới chuyện đau lòng của Mộ Nhất Phàm. Mộ Nhất Phàm nhìn bé con đang chơi đùa với Viêm Lỗi, cười nói: “Không phải anh đã gặp bé con rồi hay sao?” Thẩm Khâm Dương nhìn theo ánh mắt anh, trong lòng càng thêm tò mò: “Sao nhoáng cái đã lớn như vậy rồi?” “Ai biết được, giống như chuyện đột nhiên con người có dị năng ấy, không ai giải thích rõ được cả.” Thẩm Khâm Dương cảm thán. Thật không ngờ chuyện lại đúng như anh đoán. Anh đứng lên: “Từ lúc tôi tới đây còn chưa chơi với thằng bé, tôi qua chơi với họ trước.” “Ừ.” Sau khi Thẩm Khâm Dương rời đi, Mộ Nhất Phàm lấy trong balo mình ra một hộp quà, đi tới phòng khách, sau đó giấu hộp quà sau lưng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Chiến Quốc Hùng nói: “Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông.” Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, nói đầy sâu xa: “Đừng nói với ta chuyện khiến ta khó xử.” Ý của ông rất rõ ràng, là không được nói chuyện giữa Mộ gia và Chiến gia. Mộ Nhất Phàm vội nói: “Không phải chuyện khó xử gì đâu ạ, chỉ là khiến ông có chút tiếc nuối thôi.” Chiến Quốc Hùng nhanh chóng hiểu ý anh: “Có phải cậu muốn đưa Mộ Thiên về không?” Mộ Nhất Phàm khẽ cười trừ. Anh không đưa Mộ Kình Thiên về không được, nếu không quay về anh biết ăn nói sao với mấy người Mộ Duyệt Thành đây. Chiến Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua, không nhìn anh, cũng không nói có đồng ý cho anh đưa người đi hay không. “Ông nội, cháu biết ông không nỡ xa bé con, nhưng bên nhà ngoại cũng đã mấy ngày không gặp bé, cho nên cháu đưa bé về cho họ gặp bé con vài ngày, sau đó lại mang qua chỗ ông, được không ạ?” Chiến Quốc Hùng xụ mặt, không nói gì. “Cháu biết bé con đi, nhất định ông sẽ rất buồn, cho nên cháu đặc biệt mang một món quà tới cho ông đỡ buồn.” Mộ Nhất Phàm đặt hộp quà mình giấu sau lưng lên bàn. Chiến Quốc Hùng hừ lạnh: “Đồ Mộ gia mua, ta không dám nhận.” “Đây không phải của Mộ gia mua lại, đây là đồ mấy hôm trước cháu ra ngoài một mình tìm được, không tính là của Mộ gia, là đồ của cá nhân cháu, nếu ông nhớ bé con, có thể lấy ra nhìn, có thể giúp phân tâm sự chú ý.” “Thứ gì mà có thể phân tâm sự chú ý của ta vậy?” Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn hộp quà, nhưng không có ý mở ra. Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Quốc Hùng có chút tò mò với hộp quà, vội vã mở ra. Lúc này, một khẩu súng vàng lấp lánh đập vào mắt Chiến Quốc Hùng, ánh mắt ông ngẩn ra: “Cậu.. cậu đi tới xưởng quân sự ở phía tây bắc?” Thái Nguyên vẫn ngồi ở một bên bồi Chiến Quốc Hùng câu cá nghe thấy ba chữ “xưởng quân sự”, tò mò quay đầu nhìn xem đồ trên bàn là thứ gì. Đến khi trông thấy khẩu súng, không khỏi ngẩn ra, thật không ngờ Mộ Nhất Phàm lại mang khẩu súng mà lão gia thích nhất trong xưởng quân sự tới. Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Lúc cháu thấy khẩu súng này, liền cảm thấy vô cùng thích hợp với ông, nghĩ nếu ông cầm nó trên tay sẽ hết sức uy vũ khí phách, nên liền lấy về tặng cho ông.” Chiến Quốc Hùng chau mày lại: “Ở đó nhiều tang thi như vậy, cậu vào kiểu gì?” Ông đã nhiều lần phái người đi tìm khẩu súng này, nhưng bởi vì bên đó rất nhiều tang thi, hơn nữa bên trong còn có nhiều tang thi cao cấp, cho nên người của ông không thể vào trong phân xưởng. Vốn muốn cho nổ cả đám tang thi, nhưng lại sợ làm hỏng khẩu súng, nên vẫn không mang súng về. Mộ Nhất Phàm đã chuẩn bị lý do từ trước: “Cháu có dị năng hệ phong, có thể phóng qua đám tang thi để đi vào, hơn nữa tốc độ của cháu nhanh, cầm xong liền bỏ chạy.” “Ha ha.” Chiến Quốc Hùng cười đầy sảng khoái: “Hóa ra cậu vào kiểu đấy, ta còn tưởng cậu đánh tang thi đi vào, thế nhưng cậu tới xưởng quân sự làm gì?” Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói vì muốn lấy lòng Chiến Quốc Hùng nên mới đi, bèn nói: “Vốn là cháu muốn tới xưởng quân sự xem có thừa vũ khí gì có thể dùng được không, nhưng không ngờ có nhiều tang thi như vậy, cho nên cầm được khẩu súng vàng lấp lánh này liền co giò chạy luôn.” Chiến Quốc Hùng gật đầu, cuối cùng cũng tin lời anh nói. “Cậu có thể đưa bé con về, thế nhưng ta muốn biết, chừng nào mẹ đứa bé mới tới gặp ông lão này.” Thật ra dù Mộ Nhất Phàm có không tặng súng, ông cũng có ý cho Mộ Nhất Phàm đưa bé con về, không lên tiếng chỉ là muốn ra vẻ ta đây mà thôi. Thái Nguyên vừa nghe, ánh mắt liền khóa trên người Mộ Nhất Phàm. Mộ Nhất Phàm có chút chột dạ: “Qua mấy ngày nữa ạ.” “Rồi, cậu đừng làm phiền ta câu cá nữa, trước khi đưa bé con đi nhớ nói với ta một tiếng là được rồi.” “Vâng ạ.” Mộ Nhất Phàm cười híp mắt rời đi. Chiến Quốc Hùng nhìn bóng lưng Mộ Nhất Phàm, lại nhìn khẩu súng trên bàn, đáy mắt ánh lên ý cười: “Chắc chắn thằng nhóc này từng nghe Bắc Thiên nói ta thích khẩu súng này, nên mới đặc biệt chạy tới xưởng quân sự lấy súng ra, haizz, đúng là có tâm.” Thái Nguyên nhếch môi nói: “Đương nhiên cậu ấy phải để tâm tới lão gia rồi.” Chiến Quốc Hùng cảm thấy lời nói của ông mang theo ý tứ sâu xa, nghi hoặc nhìn ông: “Ông nói vậy là sao?” Thái Nguyên lắc đầu, không muốn nói gì thêm. Đến ba, bốn giờ chiều, Mộ Nhất Phàm mới dẫn bé con lên xe Mao Vũ phái quay về khu cao ốc. Lính gác thấy thẻ thân phận trong tay Mộ Nhất Phàm, liền cho anh đi vào. Mộ Nhất Phàm đi tới cửa thang máy, vừa lúc cửa thang máy mở ra, sau đó có ba, bốn người lục tục đi ra. Người đi ra sau cùng trong thang máy là một người đàn ông mặc tây trang, lúc anh ta nhìn thấy Mộ Nhất Phàm, đầu tiên là sửng sốt, giống như nhìn thấy quỷ, sợ đến mức lùi lại mấy bước, hoảng hốt chạy về phía cửa tòa nhà. Mộ Nhất Phàm chẳng hiểu mô tê gì đi vào trong thang máy, đầu tiên ấn nút đóng cửa, sau đó ấn nút lên tầng bảy mươi chín. Người đàn ông chạy tới cửa quay đầu nhìn Mộ Nhất Phàm đi vào thang máy, lúc này mới thở phào một hơi. Anh ta đứng tại chỗ nhìn chữ số trên thang máy từ từ tăng lên, đến khi lên tới tầng bảy mươi chín, liền ngừng lại, không đi lên nữa, sau đó lại từ tầng bảy mươi chín xuống tầng bảy mươi tám, rõ ràng không có ai lên tầng tám mươi. Người đàn ông suy nghĩ một chút, vội chạy tới một chiếc thang máy khác vừa mới mở cửa, ấn nút lên tầng tám mươi. Sau khi tới tầng tám mươi, anh ta quen cửa quen nẻo mà chạy ào vào một gian phòng hô: “Nhất Hàng! Nhất Hàng! Nhất Hàng!” Mộ Nhất Hàng đang ngồi xem DVD ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông thở hổn hà hổn hển: “Viễn Hoằng, sao cậu lại quay lại?” Đoàn Viễn Hoằng thở gấp nói: “Anh cậu, tôi thấy anh cậu!” “Anh tôi? Mộ Nhất Phàm?” Mộ Nhất Hàng có nghe mẹ mình nói qua chuyện Mộ Nhất Phàm tới thành B, thế nhưng mấy ngày nay vẫn không thấy Mộ Nhất Phàm, cho nên gần như đã quên sự tồn tại của Mộ Nhất Phàm. “Đúng, chính là anh ta.” Mộ Nhất Hàng cười giễu nói: “Đây là tòa nhà Mộ thị, cậu thấy anh ta thì có gì kì quái?” “Đúng là không kì quái, nhưng khiến tôi nghĩ ra một việc.” Đoàn Viễn Hoằng đóng cửa phòng lại, bước nhanh tới bên giường Mộ Nhất Hàng: “Cậu còn nhớ cậu từng bảo tôi tìm một loại thuốc, sau khi cho người ăn hoặc là tiêm vào cơ thể người, dưới tình huống không thấy cơ thể có gì khác thường, có thể tăng nhanh tốc độ tử vong không?” “Đương nhiên nhớ.” Sao Mộ Nhất Hàng có thể quên chuyện này được. “Lúc đó tôi nhớ mình có hỏi cậu, cậu muốn tiêm thuốc này vào người ai, cậu còn nhớ cậu trả lời thế nào không?” “Anh tôi.” Mộ Nhất Hàng nghĩ đột nhiên Đoàn Viễn Hoằng nhắc tới chuyện này, nhất định là có nguyên nhân, bèn hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại nhắc tới chuyện này. Phải rồi, nói lại nhớ, tôi còn đang muốn hỏi cậu, không phải lúc đó cậu đảm bảo với tôi thuốc này có thể sử dụng sao? Thế nhưng giờ Mộ Nhất Phàm vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, không thấy có vẻ gì là sắp chết cả, chẳng lẽ cậu lấy nhầm thuốc.” “Giờ tôi cũng đang định nói tới chuyện thuốc này đây, nhưng mà tôi không lấy nhầm thuốc, thế nhưng thuốc này có vấn đề rất nghiêm trọng, cậu biết tôi đưa cho cậu thuốc gì không?” Mộ Nhất Hàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta, không khỏi ngồi thẳng người: “Cậu cho tôi thuốc gì?” Đoàn Viễn Hoằng hít sâu một hơi, đoạn nói: “Virus tang thi.” Mộ Nhất Hàng: “………..” “Ban nãy tôi thấy anh ta, thấy anh ta giống hệt như người thường, nên lại càng hoảng sợ hơn, cho nên mới phải chạy về đây hỏi cậu, rốt cuộc lúc đó cậu có cho tiêm virus vào người anh ta không.” Mộ Nhất Hàng cả giận nói: “Con mẹ nó, thế mà cậu lại cho tôi loại virus này, cậu không sợ tôi bị anh ta cào cắn sẽ biến thành tang thi sao?” “Lúc đó tôi hỏi cậu, cạu có ở cùng với anh cậu không, cậu nói một tháng không gặp lấy một lần, nên tôi mới đưa virus cho cậu, hơn nữa, giờ cậu tức cái nỗi gì, thế cậu có tiêm virus vào người anh ta hay không?” “Mẹ nó, chuyện này tôi nhờ Lý Thanh Thiên làm, ông ta quay về báo với tôi đã tiêm virus vào cơ thể Mộ Nhất Phàm, còn có thật hay không tôi không biết.” “Nếu như thật sự đã tiêm virus vào người anh ta, chỉ e giờ anh ta đã biến thành tang thi cao cấp, cậu mau nghĩ biện pháp tiêu diệt anh ta đi..” “……” Mộ Nhất Hàng ngồi trên giường rơi vào trầm tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]