Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Mộ Nhất Phàm thu hồi đường nhìn: “Sao bạn của anh chỉ cho anh mấy cuốn sách, anh ta không kê đơn thuốc cho tôi sao?”
“Thuốc gì?”
“Trị đầy hơi.”
“……..” Chiến Bắc Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn gương mặt bị băng kín mít của Mộ Nhất Phàm: “Cậu bị dị ứng thuốc, không kê đơn.”
Mộ Nhất Phàm liền nghẹn lời.
Tự đào đường chết mà!!!
Sao lúc đấy anh lại lấy cớ dị ứng thuốc ra cơ chứ, nếu biết trước đã nói trên mặt bị thương rồi.
Giờ thì hay rồi, không có thuốc uống, còn phải ưỡn cái bụng to ra.
Mộ Nhất Phàm xoa cái bụng tròn vo, khóc không ra nước mắt: “Bạn anh có nói, khi nào thì hết đầy hơi không?”
Anh vác một cái bụng tròn, xấu như bị phát tướng vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại thảm thế cơ chứ, rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà lại bị xuyên vào trong tiểu thuyết của mình vậy.
Mộ Nhất Phàm không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi anh xuyên vào trong tiểu thuyết.
Còn nhớ lúc đó vừa mới viết xong “Vua mạt thế”, trúc mã Chiến Bắc Thiên tới tìm anh, nói tháng sau hắn sẽ kết hôn với chị ruột anh.
Anh ngẩn người, lập tức nói chúc mừng.
Thế nhưng Chiến Bắc Thiên chẳng có vẻ gì là vui vẻ, lạnh giọng hỏi: “Ngoài chúc mừng ra, em không còn ý nghĩ gì khác sao?”
Anh suy nghĩ một chút, cao hứng nói: “Vừa khéo em mới viết xong tiểu thuyết, chúng ta cùng đi ăn mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tang-thi/546772/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.