Mộ Nhất Phàm không thể tin nhìn hắn: “Đừng nói là anh bắt tôi đi bới phân đấy nhé? Không phải anh nói muốn chăm sóc cho tôi hay sao? Anh chăm sóc người ta thế này đó hả?!”
Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nói: “Cậu còn 2 phút 50 giây.”
“Tốt xấu gì tôi cũng đỡ cho anh một phát đạn, giờ nói gì thì nói cũng là người mang thương tật, anh lại bắt tôi đi làm loại chuyện nặng nhọc này, hơn nữa, cái thứ kia của anh đột nhiên nhảy vào miệng tôi, anh…”
“Còn 2 phút.”
“Mợ nó, thời gian của anh nhảy nhanh thế?”
“1 phút 30 giây.”
Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt đen vô tình, hít sâu một hơi, cái người trước mắt này không phải bạn nối khố của anh, nếu không đã chẳng bắt anh phải làm như vậy cho hắn.
Anh cắn răng, đoạn hỏi: “Anh muốn tìm thứ gì?”
“Một hạt châu màu đỏ.”
Quả nhiên là Kình Thiên Châu.
Mộ Nhất Phàm cố nén lửa giận, buồn bực cầm đôi đũa lên, xoay người quay trở lại căn phòng ở tầng hai, chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng gầm rú: “Đại tiện chảy về hướng Đông, phân trong hố lộn nhào (hây hây lộn nhào) phân trong hố rung động vui sướng, cái thì loãng cái chất thành tảng, anh có tôi tất cả đều có í a..” [1]
Chiến Bắc Thiên: “………..”
Ngay sau đó, Mộ Nhất Phàm “Ọe” một tiếng.
Chiến Bắc Thiên: “…………”
Mộ Nhất Phàm lau miệng, nhìn chỗ phân và nước tiểu thối hoắc buồn nôn kia, không nhịn được nữa mà gầm rú lên: “Chiến Bắc Thiên, cái tên khốn kiếp nàyyyyyy.”
Chiến Bắc Thiên nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tang-thi/264781/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.