“Cậu là ai?” Chiến Bắc Thiên hỏi bằng giọng nói lạnh như băng.
Tuy rằng mặt đối phương bị băng kín mít, nhưng qua quần và giày, cùng với vết thương trên cánh tay phải có thể nhận ra, đối phương chính là người đột nhiên xuất hiện trong đoạn ký ức thêm vào, vô tình đỡ cho hắn một phát đạn.
“Tôi á?” Đại não Mộ Nhất Phàm vận động vô cùng nhanh, đoạn nói: “Tôi họ Mộc, Mộc trong ‘thụ mộc’, tên đầy đủ là Mộc Mộc.” (Thụ mộc: cây cối)
Vốn là anh muốn đổi sang một cái họ khác, nhưng lỡ như hàng xóm bên cạnh trông thấy anh gọi một tiếng ‘anh Mộ’, không phải như thế sẽ làm lộ mất sao, không bằng dùng một cái họ đồng âm, còn cái tên Mộc Mộc này, đây chính là biệt danh của anh, bạn bè thân thiết đều gọi anh như vậy hết. (Mộ và Mộc đều đọc là “mù”)
“Vô cùng cảm ơn anh đã giúp tôi cản mấy người kia lại, nếu không chắc tôi bị dần nhừ tử rồi, cũng vô cùng cảm ơn anh, trong lúc không hiểu tại sao ăn nguyên một phát đạn, anh đã đỡ tôi xuống núi. Về phần đột nhiên anh ngất xỉu, vốn là tôi định đưa anh tới bệnh viện, nhưng mà…”
Mộ Nhất Phàm sờ bắp đùi đang sưng lên của mình, áy náy nói: “Tôi không thích đến bệnh viện, không thể làm gì hơn là đưa anh về nhà, để bác sĩ tư kiểm tra cho anh, được rồi, không biết anh tên gì nhỉ?”
“Chiến Bắc Thiên.” Chiến Bắc Thiên trả lời ngắn gọn, nheo mắt lại, đoạn hỏi; “Sao mấy người kia lại muốn đánh cậu?”
Trong trí nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tang-thi/264778/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.