Chương trước
Chương sau
Nói xong, Giang Sơ Tuyết hoàn toàn không thèm nhìn vào ánh mắt đầy tuyệt vọng của Dương Mẫn, xoay người rời khỏi đại sảnh.

Lần đầu tiên gặp Tần Tranh, vốn muốn lôi kéo quan hệ với người đàn ông này, đúng lúc tặng một căn biệt thự để làm quen.

Không ngờ lại xảy ra chuyện này!

Giang Sơ Tuyết là một con riêng của chi nhánh nhà họ Giang, không được coi trọng, là Giang Quân cho cô ấy cơ hội đến làm chủ nơi này.

Mà Tần Tranh là bạn của Giang Quân, là người mà Giang Sơ Tuyết cô cũng phải đối xử cung kính.

Hơn nữa, nếu có quan hệ tốt với Tần Tranh, thì cô ấy sẽ không cần lo lắng Giang Quân có thể thay người bất cứ lúc nào hay không.

Mà trường hợp quan trọng như thế này, hôm nay lại Dương Tuyết phá hỏng!

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Sơ Tuyết quyết định báo cho Tần Tranh kết quả xử lý vừa rồi của mình, biết đâu có thể lấy lại được một chút ấn tượng tốt.

Tần Tranh vừa đến phòng khám, trời đã tối hẳn.

Một ngày không ăn cơm, Tần Tranh gọi mua ngoài, sau đó đóng cửa lại, bật lò sưởi.

“Hôm nay cô ngủ ở sảnh sẽ ấm hơn một chút, tôi ngủ ở phía sau.” Tần Tranh nói với Lương Khanh.

Lương Khanh gật đầu, đối với yêu cầu của Tần Tranh, cô ấy chưa bao giờ hỏi vì sao cũng chưa bao giờ nghi ngờ chất vấn, càng sẽ không xen vào bừa bãi.

Chẳng mấy chốc shipper đã đến, hai người ăn một bữa thoải mái, Tần Tranh vừa đi ra phía sau ngủ thì nhìn thấy tin nhắn Giang Sơ Tuyết gửi.

‘Tần tiên sinh, tôi đã xử lý xong Dương Mẫn, chuyện hôm nay rất xin lỗi anh, không biết Tần tiên sinh có thời gian không, ngày mai cùng nhau ra ngoài uống ly trà, tôi muốn xin lỗi anh.’

Tần Tranh không ngờ Giang Sơ Tuyết lại để ý đến vậy, càng không ngờ cô ấy còn xử lý Dương Mẫn để cho anh nguôi giận.

Nhưng Tần Tranh không có thiện cảm gì với Dương Mẫn, hôm nay khi Dương Mẫn mở miệng ngậm miệng đều nói Lương Khanh là tiểu tam, thì anh đã có ý định giết người.

Có thể hôm nay trở về, anh sẽ nghĩ đến việc cho người đi gây rắc rối cho Dương Mẫn, nhưng sẽ không giết người.

Giang Sơ Tuyết, tàn nhẫn hơn anh.

Suy nghĩ một chút, Tần Tranh trả lời: Chiều mai chắc có thời gian.

Ngày mai là thứ hai, buổi chiều cũng không có nhiều bệnh nhân, đến lúc ấy đóng cửa cũng không có vấn đề gì.

Giang Sơ Tuyết trả lời tin nhắn rất nhanh, ngỏ lời ngày mai nhất định sẽ đích thân đến đón Tần Tranh.

Cả đêm im lặng.

Sáng hôm sau, Tần Tranh thức dậy rửa mặt, còn đang nghĩ hôm nay nên trở về nhà họ Sở ở, dù sao Sở Hiểu Đồng cũng là vợ anh, cũng không thể kéo dài như vậy hàng ngày được, như thế sẽ không tốt với cả hai.

Dù cho như thế nào, bây giờ Sở Hiểu Đồng cũng đã trở nên thân thiện với anh, nhưng tính cách của cô tương đối kiêu ngạo, muốn cô đến tìm mình cầu xin tha thứ, làm nũng là điều không thể.

Nghĩ đến đây Tần Tranh lắc đầu, có người đàn ông nào không muốn có một cô gái mềm mại dễ thương ở bên cạnh chứ?

Nhưng Tần Tranh cũng hiểu, tính tình của anh thật sự không thích hợp với kiểu con gái thích làm nũng.

Kiểu như Sở Hiểu Đồng là vừa vặn, không bám người, cũng không nổi giận lung tung, càng sẽ không rãnh rỗi rồi gây chuyện.

“Ông chủ, bên ngoài xảy ra chuyện.”

Đang suy nghĩ như vậy, Lương Khanh đột nhiên đi đến, chỉ về phía cửa: “Tôi vừa định mở cửa, thì từ trong khe cửa nhìn thấy có bảy tám người phụ nữ mặt đầy mụn mủ đứng ở bên ngoài, tay cầm túi thuốc của Càn Khôn Đường, đang la lối chửi rủa ở đó.”

Tần Tranh nhíu mày: “Đi xem thử.”

Thuốc giả sao?

Phản ứng đầu tiên của Tần Tranh chính là ai đó lấy thuốc giả, đựng trong túi của Càn Khôn Đường.

Nhưng sau khi đi đến cửa, nghe thấy lời của những người phụ nữ đó nói thì anh lại sững sờ.

“Thuốc mỡ này, là Càn Khôn Đường bí mật bán cho nhiều bạn nữ, đắt muốn chết, một lọ ba bốn ngàn! Khó khăn lắm tôi mới nhờ người mua được một lọ, nói cái gì là trắng da, kết quả dùng vào thì thành ra thế này!”

“Đúng vậy, tôi cũng dùng thuốc mỡ này đấy!”

“Hôm nay Càn Khôn Đường nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích!”

“Nhất định phải đền tiền!”

Thuốc mỡ?

Bí mật bán cho nhiều phụ nữ?

Tần Tranh sửng sốt, anh không bán thuốc mỡ gì cả, hơn nữa thuốc mỡ anh từng chế tạo, ngoại trừ Lưu Uyển lấy đi thì anh không bán cho bất cứ ai.

Cho dù là những thứ Lưu Uyển mang đi có vấn đề thì chuyện này cũng đã trôi qua sắp nửa năm, có vấn đề hẳn là phải xuất hiện từ lâu rồi chứ!

Tần Tranh nhíu chặt mày, vậy thuốc mỡ này từ đâu ra?

Bên ngoài vô cùng ầm ĩ, thu hút không ít người đang tản bộ, Càn Khôn Đường còn chưa mở cửa, đã bị bao vây ba lớp bên trong ba lớp bên ngoài.

Tần Tranh biết nếu không giải quyết nữa, chỉ sợ rằng sẽ thu hút cảnh sát, đến lúc ấy sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

Ngay tức khắc, anh mở cửa ra!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn sang!

“Càn Khôn Đường mở cửa rồi! Các chị em, đòi cho chúng ta một lời giải thích đi!”

“Anh chính là ông chủ của Càn Không Đường sao, chúng tôi mua thuốc của anh, bây giờ mặt nổi đầy mụn, chúng tôi muốn bồi thường!”

“Phải, nếu không chúng tôi sẽ kiện anh ra tòa!”

Tần Tranh nhìn họ hò hét loạn xa, rất lâu đợi cho họ kêu la mệt rồi thì mới mở miệng: “Tôi không bán thuốc mỡ gì cả, hẳn là mọi người đã bị người ta lừa.”

“Lừa đảo, anh không dám thừa nhận, trên đó in tên của Càn Khôn Đường kìa!”

“Đúng vậy, tại sao anh dám làm không dám nhận!”

Bảy người phụ nữ cùng nhau la hét giống như bà bán cá, ai nấy đều chống nạnh chỉ vào Tần Tranh.

Lúc này người xung quanh cũng không thể chịu được, ai nấy cũng thì thầm bàn tán, tại sao thuốc của Càn Khôn Đường dăm ba bữa lại xảy ra vấn đề, chẳng lẽ là thật sao?

Vậy thì sau này đừng nên lấy thuốc ở đây!

Những người vốn muốn đến khám bệnh, lúc này cũng bị chặn ở bên ngoài.

Nhưng mà tình hình bây giờ hoàn toàn không thể nào giải thích, nói không phải của anh, làm thế nào chứng minh được?

Bởi vì quả thực anh đã từng làm, có thể đã bị ai đó nghiên cứu ra đơn thuốc để lừa anh.

“Hừ, tôi đã biết không phải thứ tốt lành gì mà, người khám bệnh có thể đến bên này khám.”

Lúc này, bên đông y Đường thị đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, ngay sau đó là học trò của Đường Bá Hoài người trước đây từng đối đầu với Tần Tranh, bắt đầu hô to mời chào bệnh nhân.

Mọi người từng gặp Đường Bá Hoài, không có ấn tượng với người trẻ tuổi này nên lập tức đi qua.

Khám bệnh ở đâu cũng như nhau, khám tốt là được.

Nhưng xuất hiện một màn này, lại khiến cho Tần Tranh vốn không có manh mối lại đột nhiên sáng tỏ, hóa ra là như thế!

Bộp!

Đột nhiên, một người phụ nữ đứng gần Tần Tranh ném chai trong tay xuống đất: “Họ Tần, nếu anh không đền số tiền này thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Trực tiếp gọi đi!”

“Phải, báo cảnh sát đi!”

Nói báo cảnh sát thì báo cảnh sát, trong nháy mắt, bên ngoài đã vang lên tiếng còi báo động.

Bên này gây rối, dễ xảy ra chuyện cho nên bên đường chính là đồn cảnh sát.

Điều này thuận tiện cho những người phụ nữ hôm nay đến gây chuyện!

“Anh cảnh sát, chính là người này bán thuốc giả lừa gạt chúng tôi, còn không chịu đền tiền!”

Cảnh sát dẫn theo một nhóm người đến, lập tức bao vây Tần Tranh.

“Còng anh ta lại!” Viên cảnh sát dẫn đầu bỗng nói.

Ánh mắt Tần Tranh rét lạnh: “Còn chưa xác định được có phải là tôi làm hay không, dựa vào đâu mà anh bắt tôi?”

“Hừ, nhiều người đều nói là anh làm như vậy, vậy chính là anh làm!” Viên cảnh sát hừ lạnh!

“Còng lại cho tôi!”

“Ai dám!” Tần Tranh hét lên, “Dám đến gần một bước nữa, thì đừng trách tôi đánh cảnh sát!”

“Anh đánh thử tôi xem, tôi sẽ để cho anh ăn cơm tù cả đời!”

Viên cảnh sát kia hét lên: “Đưa đi!”

Tần Tranh nheo mắt lại, đang định ra tay thì có một người chen vào từ bên ngoài đám người.

“Tần tiên sinh, đây là?” Người đến lại là Lưu Uyển đã lâu không gặp.

Hôm nay cô ta đến tìm Tần Tranh, là muốn lấy một ít thuốc mỡ, thuốc mỡ dùng lúc trước thật sự rất có hiệu quả, bây giờ trên mặt cô ấy đã không còn nếp nhăn nào nữa.

Nhìn thấy Lưu Uyển, Tần Tranh sửng sốt: “Chị Lưu?”

“Tôi đến tìm cậu lấy thuốc mỡ.” Lưu Uyển bước tới trước, “Sao đều là cảnh sát thế này?”

“Chị đã hỏi vậy, đúng lúc tôi cũng muốn tìm chị nói.” Tần Tranh nhíu mày, “Thuốc mỡ tôi đưa cho chị, chị có bán cho người nào khác không?”

Lưu Uyển lắc đầu: “Không có.”

“Những người này nói rằng tôi bán thuốc cho họ, cho nên mặt họ bị dị ứng, yêu cầu tôi bồi thường. Nhưng mà từ sau khi bán cho chị, tôi không bán cho bất cứ ai, bây giờ tôi có thể xác định là có người đang vu oan cho tôi.”

Tần Tranh nói xong lời này, Lưu Uyển lập tức nổi giận.

“Ban ngày ban mặt ở Dương Thành lại xảy ra chuyện này? Vu oan cho một bác sĩ, yêu cầu bồi thường, khác nào ăn cướp!”

“Cảnh sát này, cũng vì lý do này mà đến bắt cậu?”

Tần Tranh gật đầu.

“Vị phu nhân này, làm phiền tránh ra một chút, việc này không liên quan đến cô, người trước mặt cô là một kẻ lừa đảo, chúng tôi phải bắt anh ta về quy án!” Viên cảnh sát đó bước tới trước một bước.

Rõ ràng không biết Lưu Uyển là ai.

Lưu Uyển cười nói: “Các người lập án rồi sao? Bắt về quy án ư! Tôi có thể chứng minh cậu ấy chưa bao giờ bán thuốc mỡ!”

Cô ta nói xong, nhìn về phía đám đông: “Làm người phải có lương tâm, bác sĩ Tần này có bán cho các người hay không, trong lòng các người hiểu rõ, người đang làm trời đang nhìn đấy!”

Những người phụ nữ bên ngoài liền bật cười.

“Cô là ai hả, mẹ nó cô quản như vậy làm cái gì, lại không phải đòi tiền cô!”

“Cũng không phải mặt cô bị nát!”

“Đúng vậy, cút đi, thứ gì đâu!”

Lưu Uyển không ngờ những người này lại có thái độ như vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, bây giờ cô ta rốt cuộc cũng nhìn ra được, những người phụ nữ này chắc chắn là kẻ lừa gạt!

“Các người không nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một khi chuyện này được điều tra rõ ràng thì tất cả những người có mặt ở đây ngày hôm nay sẽ không gánh nổi đâu! Không một ai trong số các người có thể thoát khỏi lệnh triệu tập của tòa án!” Lưu Uyển là người học luật, vừa mở miệng đã lập tức hù dọa những người này.

Phụ nữ nhát gan, nghe thấy lời này lập tức trở nên sợ hãi.

Sẽ không đâu nhỉ?

Lăng Chân Vũ đã nói với bọn họ, họ là người tiêu dùng, cho dù thật sự điều tra ra được thì họ cũng không có tội!

Viên cảnh sát kia nhìn thấy Lưu Uyển nói như vậy, và dáng vẻ hoảng sợ của đám người đó cũng lập tức có hơi nóng ruột.

Lăng Chấn Vũ đã dặn dò, tuyệt đối không được có sai sót!

Ngay lập tức, anh ta bước tới định đích thân còng Tần Tranh lại!

Cả người Tần Tranh rét lạnh, anh lập tức xoay người, tung ra một cú đá!

Rầm!

“Đánh cảnh sát, đánh cảnh sát rồi!” Viên cảnh sát đó bỗng la lên!

Người bên cạnh anh ta bước về phía trước, rút súng ra “Pằng!”

Một phát súng chỉ thiên đinh tai nhức óc, giây phút sau khẩu súng lục ấn chặt vào thái dương của Tần Tranh!

“Côn đồ hành hung, bây giờ là tình huống đặc biệt, xin trực tiếp bắn chết!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.