Yên lặng.
Đột nhiên toàn sảnh đều chìm vào sự yên lặng, một giây sau, tiếng kêu như mổ heo của Lăng Chấn Vũ cũng vang lên.
Tần Tranh ném dao đứng dậy.
Anh không thích giết người, nhưng, Lăng Chấn Vũ khinh người quá đáng!
Anh nghĩ rằng lần bẻ gãy tay lần trước đã khiến Lăng Chấn Vũ nếm đủ đau khổ, đã nhớ kỹ.
Không ngờ rằng lần này anh ta lại lấy trộm phương thuốc của anh, còn làm thuốc giả, khiến người người dùng mặt mũi mọc đầy mụn mủ, cũng đẩy anh vào chỗ chết!
Cho nên Tần Tranh mới tức giận như vậy.
''A! Chấn Vũ, Chấn Vũ! Mày đã làm gì con trai của tao rồi!'' Hai mắt Lăng Phong đỏ bừng, bỗng nhiên lấy một khẩu súng từ dưới gầm bàn lên: ''Tao muốn giết mày!''
Ầm!
Một đá.
Gần như chỉ trong giây lát Tần Tranh đã đá khẩu súng kia đi, sau đó giữ lấy đầu Lăng Phong.
''Tôi đến đây là để cảnh cáo, là để cho nhà họ Lăng mấy người biết, cho dù ở bên ngoài kia mấy người gọi mưa gọi gió như thế nào, mạng của mấy người chỉ là một cái nhấc tay của tôi mà thôi!''
''Muốn con của ông bình an vô sự, muốn bản thân mình vẫn còn sống thì thành thật mà đợi cho tôi, nếu không lần tới tôi đến, người phải trả mạng chính là mấy người!''
Tần Tranh đột ngột thả tay ra, liếc mắt nhìn Lăng Chấn Vũ đã đau đến ngất đi, sau đó quay người đưa Lương Khanh rời đi.
Hai người mạnh mẽ đến cũng nhanh mà đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tan-tranh/2521505/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.