Ngủ mãi không dậy!
Bốn chữ này khiến cho Cố Cơ Uyển lạnh sống lưng.
Lâm Duệ thấy cô hoang mang lo sợ thì hơi không đành lòng.
Tuy nhiên, nếu từ bỏ bây giờ thì chẳn khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đúng lúc này, Lâm Duệ nghe điện thoại.
Anh ta quay đầu lại nhìn Cố Cơ Uyển: "Cơ Uyển, có người muốn gặp cô."
...Cố Cơ Uyển cùng người của Lâm Duệ ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn lại Mộ Tu Kiệt cùng Lâm Duệ thì đâu của Lâm Duệ đột nhiên tê dại.
"Cậu chủ, chuyện đó, vừa rồi tôi nói như vậy, chỉ là vì... Vì làm cho Cơ Uyển đau lòng, chứ không phải cố ý làm hỏng hình tượng của cậu.”
Trán lấm tấm mồ hôi, cậu chủ còn chưa tỉnh lại đã khiến cho người ta cảm lưng nhói đau rồi!
Mộ Tu Kiệt mở mắt ra, cái liếc mắt lạnh lùng khiển Lâm Duệ sợ đến thở không ra hơi.
Anh ta hốt hoảng, sau đó lắp bắp: “Tôi đã nghiên cứu nhiều bài báo, và họ đều nói rằng khi đàn ông bị ốm, rất dễ khơi dậy sự đồng cảm ở người phụ nữ”
Mộ Tu Kiệt ậm ừ, ngồi dậy khỏi giường bệnh, kéo chăn xuống rồi đi thẳng vào WC.
Không bao lâu thì đi ra, nhưng người vẫn lạnh lùng.
Lâm Duệ nhỏ giọng hỏi: "Cậu chủ, anh định giả bộ bất tỉnh tới khi nào?”
"Huh?”
"Không không không, ý tôi là, anh định ngủ bao lâu nữa?”
Cậu chủ thông thái và văn võ song toàn của nhà bọn họ làm sao có thể giả bộ bất tỉnh chứ?
Vừa rồi, chỉ là không cẩn thận ngủ quên mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-sung/1267740/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.