Chương trước
Chương sau
Đến Giang Đại rồi, nội tâm của Cố Vị Y cho dù có từ chối thế nào đi nữa, cũng không cản được.
Cô ta có hơi bất lực, chỉ có thể buông ông cụ ra, chỉnh quần áo trên người mình.
Sau đó lấy chiếc gương ra, dặm lại phấn cho mình.
“Vị Y nhà chúng ta thế nào cũng xinh đẹp, không cần dặm mấy thứ đó đâu.”
Nhà họ Cố là thế gia luyện dược, đa số mọi người đều kinh doanh chế thuốc.
Không chỉ là thuốc, còn có các loại sản phẩm dưỡng da.
Đối với bọn họ mà nói, mỹ phẩm sẽ tổn hại da, đương nhiên đặc biệt không thích.
Dùng mỹ phẩm trang điểm, bọn họ cũng không thích, thói quen nhiều năm mà thôi.
Cố Vị Y dẩu môi: “Ông nội, bây giờ có cô gái nào ra ngoài mà không trang điểm chứ? Chỉ là lễ nghi mà thôi.”
Ông cụ Cố không nói gì, gật đầu, vẫn là nụ cười trên mặt.
Mặc dù quả thật không thích mỹ phẩm, thậm chí ngửi mùi mỹ phẩm không thoải mái.
Nhưng, cháu gái bảo bối thích, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Một đoàn người từ trong trường ởi ra, đích thân nghênh đón bọn họ.
Vốn dĩ Cố Vị Y thật sự không muốn đến đây, nhưng nhìn thấy trường học đón tiếp long trọng như thế, lại nhìn thấy nhiều người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình như thế, lòng hư vinh khiến cô ta cao hứng.
Chiếc xe của bọn họ chạy tới, khi từ trên xe bước xuống, Cố Vị Y giống như một công chúa, cao quý xinh đẹp.
Ai cũng không biết thân phận bây giờ của cô ta là gì, nhưng rất rõ ràng, ở trước mặt những người này, địa vị cực kỳ cao.
“Chuyện gì vậy? Lễ nào, Cố Vị Y trở thành người phụ nữ của ông cụ Cố này sao?”
“Không phải nói cô ta cùng cậu cả Mộ ở bên cạnh nhau sao? Thế nào quay một phát lại tìm một người khác rồi? Còn là một ông già!”
“Aiya, cậu thấy cậu cả Mộ từng công khai quan hệ với cô ta chưa? Đều là do người ta đơn phương mà thôi, cậu cả Mộ trước giờ chưa từng đáp ứng.”
“Cũng phải, có thể là vì cậu cả Mộ không cần cô ta, mới đi theo một ông già.”
“Cậu nhìn cô ta kiêu ngạo giống như con chim khổng tước kia, đi cùng một ông lão, làm như oai lắm!”
Cố Vị Y hoàn toàn không biết mọi người đàn bàn luận cái gì, nhưng loại cảm giác được chú ý, cô ta thích.
Quản bọn họ nói cái gì, dù sao, ngưỡng mộ đố kỵ đều có.
“Hôm nay có chuyện gì vậy? Quảng trường bên đó đông người như vậy?” Lão quản gia không nhịn được hỏi.
Một chủ nhiệm của trường cười nói: “Hôm nay là ngày tổ chức hoạt động hội chợ từ thiện của trường, ông cụ Cố nếu như có hứng thú, cũng có thể đi xem”
“Ổ? Hoạt động của nhà trường có không ít”
Ông cụ yêu quê hương, nhìn thấy các sinh viên làm hoạt động sẽ tưởng tượng đến cảnh Cố Vị Y cũng đã từng tham gia.
“Đi, qua đó xem thử.”
Cố Vị Y đối với hội chợ từ thiện như thế này, một chút hứng thú cũng không có.
Thân phận của cô ta, đương nhiên không nhìn trúng mấy cái túi, quần áo hay mỹ phẩm mà mấy sinh viên coi là của các thương hiệu lớn.
Lấy địa vị hiện nay của cô ta, muốn cái gì mà không có?
Ông nội cũng không biết đang nghĩ gì, ông cụ đối với mấy thứ này căn bản không có hứng thú, qua đây xem cái gì?”
“Ông nội, hôm nay nắng có hơi gắt.” Cố Vị Y không nhịn được mà nhắc nhở.
Người quá đông, nắng lại to, khi ra ngoài mặc lại nhiều quần áo.
Dưới thời tiết như thế này, người rất dễ ra mồ hôi.
Trên mặt cô ta đều là mỹ phẩm, mặc dù đều là loại chống nước của các thương hiệu lớn, nhưng ngộ nhỡ bị lem ra thì rất khó coi.
“Không sao, phơi nắng nhiều một chút, tốt cho sức khỏe.” Ông cụ đâu có hiểu tâm tư của con gái chứ?
Lão quản gia - chú Đinh cũng thấy hứng thú với những trò trước mặt, nhìn thấy mấy nam sinh cầm đồ chơi ngày xưa, hai ông cụ vậy mà cũng chọn một cái.
Thật là, giống như lão ngoan đồng! Một chút phong phạm gia chủ nhà hào môn cũng không có.
Cố Vị Y có chút ghét bỏ, cô ta nhàn nhạt nói: “Ông nội, cháu qua bên đó nghỉ một lát”
Nắng to như vậy, phơi nắng cô ngay cả da cũng sắp tróc ra rồi.
Còn nữa, nhìn dáng vẻ của ông cụ thật sự muốn tìm người nhà của cô ta ăn bữa cơm, nói cảm ơn cái gì.
Cô ta phải đánh tiếng trước với Cố Kính Minh và Dương Hiểu Nha, chuyện dùng cơm, không thể để tiện nhân Cố Cơ Uyển đó biết được.
Đương nhiên, đến lúc đó cũng không thể Cố Cơ Uyển xuất hiện.
Ông cụ và lão quản gia đi xem, Cố Vị Y xoay người đi về khu nghỉ ngơi ở phía xa, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Dù sao là trường cô ta học, ông cụ cũng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy thứ gì hay ho, cũng không cần hỏi giá, trực tiếp mua luôn.
Cố Tĩnh Viễn luôn sau theo sau bọn họ, thật sự đối với hai lão ngoan đồng này cũng hết cách.
Tìm người lấy hai cái túi lớn, cầm theo, rất nhanh sắp đựng kín rồi.
“Là con bé!” Đột nhiên, mắt của ông cụ sáng lên, chỉ về cô gái cách đó không xa.
“Lão Đinh, ông nhìn đi, ông xem có phải là cô nhóc đó không?”
Chú Đinh ngước mắt nhìn, lập tức nhận ra cô nhóc đó.
“Là cô bé!” Chú Đinh mặt mày vui mừng: “Aiya, thật là cô nhóc đó, ông chủ, không ngờ cô bé cũng là sinh viên của trường này.”
Cố Tĩnh Viễn nhìn qua, cũng lập tức nhìn thấy cô gái đó.
Cô đi cùng hai cô gái khác, đang cùng nữ sinh khác trả giá.
Đáy mắt của Cố Tĩnh Viễn nhiễm ý cười, không cần nghĩ cũng biết, hai ông cụ muốn làm cái gì.
Quả nhiên, trong nháy mắt, hai người đã đi qua đó.
Cố Tĩnh Viễn cười nói với lãnh đạo của trường ở phía sau: “Chuyện quyên góp, nói chuyện với trợ lý của tôi là được, để ông cụ ở đây chơi một lúc, mọi người không cần thiết đi cùng.”
Các lãnh đạo đương nhiên biết ý của anh ta, cứ đi theo người ta cũng không hay lắm.
Có điều, ông cụ Cố vậy mà có hứng thú với hội chợ từ thiện của bọn họ, cũng nằm ngoài dự đoán.
Mấy lãnh đạo gật đầu: “Vậy, trưa chúng ta chuẩn bị bữa cơm, mong cậu Cố nói với ông cụ Cố một tiếng, chúng tôi đợi mọi người!"
Cố Tĩnh Viễn không có trả lời trực tiếp, chỉ gật đầu.
Sau khi bảo bọn họ rời khỏi, anh ta mới rảo bước đi theo hai người.
“Cô nhóc, cô nhóc! Cháu còn nhớ ông không!"
Ông cụ Cố đi đến trước mặt Cố Cơ Uyển, kéo tay cô: “Còn nhớ ông không?”
Cố Cơ Uyển chớp chớp mắt, bị người khác kéo như vậy, cô có hơi trở tay không kịp.
Có điều, ông cụ này nhìn trông hiền lành, ngược lại cũng không khiến người ta ghét.
Còn, có nhớ ông cụ hay không?
Cô có hơi nghi hoặc.
Chú Đinh lại nói: “Đậu phộng, đậu phộng!”
Sau khi Cố Cơ Uyển sững ra, bỗng chốc nhớ ra.
Lông mày nhướn lên, cô mỉm cười: “Ông cụ, là ông sao! Ông như thế nào rồi? Bây giờ cơ thể còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không có, ông già này rất khỏe, hổ cũng có thể một phát vỗ chết hai con.”
Cố Cơ Uyển thấy sắc mặt của ông cụ hồng hào như thế, cũng biết không sao rồi.
Có điều tính cách của ông cụ này, cô thật sự rất thích.
“Không sao thì tốt.” Nhìn thấy Cố Tĩnh Viễn ở phía sau bọn họ, trong tay xách hai túi lớn, Cố Cơ Uyển cười hỏi: “Cháu của nhà ông cũng là sinh
viên của trường này sao?”
Đây là phụ huynh đến trợ uy à?
“Phải! Vị Y nhà ông cũng là sinh viên của Giang Đại.” Ông cụ mặt mày tự hào nói.
Giang Đại, là trường đại học tốt nhất Bắc Lăng.
Vị Y?
Cố Cơ Uyển hơi sững ra, cái tên này...
“Uyển Uyển, cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Tô Tử Lạp ở cách đó không xa vẫy tay với cô: “Mau đến đây, giúp tớ xem hai cái túi này, màu nào đẹp hơn!”
Không đợi Cố Cơ Uyển trả lời, Tô Tử Lạp sốt ruột, cô ấy lúc nóng lòng thì gọi cả tên lẫn họ: “Cố Cơ Uyển! Mau lại đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.