Chương trước
Chương sau
“Uyển Uyển, làm sao bây giờ, chủ bút viết tên ai? Tớ hay là Đàm Kiệt?”
Mắt thấy nhóm khác đều đi đánh dấu, rất nhanh sẽ đến phiên bọn họ, Tô Tử Lạp vội muốn chất. Vấn đề này, có trốn tránh thế nào, bây giờ, cũng không thể trốn đi đâu được nữa rồi.
“Không sao, qua đó trước đi” Cố Cơ Uyển vẫn như cũ không hé miệng, nhìn sân khấu đánh dấu. Tô Tử Lạp gấp đến độ dậm chân: “Uyển Uyển......”
“Thế nào? Còn chưa tìm thấy tân chủ bút sao? Đội ngũ của Cẩn Lôi đến đây rồi. Nhìn số người của bọn họ, vẫn mấy người này như cũ, chủ bút? Không tôn tại. Cô ta cười yếu ớt:
“A, thật sự là xin lỗi nha, đã trộm chủ bút chính của mọi người...... À không, cũng không tính là trộm đâu, dù sao cũng không ký hợp đồng với tôi mà."
“Chắc là anh ta chỉ là không muốn ở lại đội ngũ của các cô, thật là đáng tiếc nhỉ."
“Vậy à?” Đối với giọng điệu khiêu khích của cô ta, Cố Cơ Uyển hình như không hề để trong lòng. Ngược lại cười hỏi: “Tối hôm qua đụng phải Hàn Minh Châu, có phải là hơi ngoài ý muốn?”
“Con chó dại đó!" Cẩn Lôi vừa nghe đến cái tên này, lập tức sầm mặt lại.
Vô ý thức sờ cánh tay mình, phía trên còn bị thương, chính là vết cào Hàn Minh Châu để lại. Đồ chó dại đó ngay trên đường lớn, cào cô ta mấy vết chảy máu! “A” Cố Cơ Uyển cười, vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ: “Xem ra, cô ta cũng mang đến cho cô mang đến không ít rung động nhỉ”
“Đồ thần kinh”
Cẩn Lôi rất không thích cô cười như vậy, thậm chí, có một loại cảm xúc muốn xé nát khóe môi đang cười của cô. Người phụ nữ vừa xấu vừa không có khí chất này, ở trước mặt cô ta tựa như tên hề vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta nhất định phải cười đến tự tin như vậy. Giống như ngay cả bản thân mình, cô ta cũng không để vào mắt vậy.
Cô ta lấy đâu ra tự tin? Dựa vào cái gì tự tin như thế? Cười như vậy, thậm chí sẽ làm cho mọi người không áp lực một cách khó hiểu! Cẩn Lôi cũng không biết mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đối mặt Cố Cơ Uyển kỳ lạ này, lại hơi khẩn trương.
Luôn cảm thấy, cô cười tự tin như vậy, tất nhiên phải có đề phòng. Nhưng bây giờ, cô ta còn có thể đề phòng gì đây? Rõ ràng đã là một con đường chết! Cẩn Lôi lén điều chỉnh lại hô hấp, không biết mình đang khẩn trương cái gì.
Cô ta khinh thường nói:
“Bại tướng dưới tay, không có tư cách nói chuyện với tôi, nếu là không ký đến, làm ơn tránh ra.”
“Tránh ra một chút!” Mấy người trong nhóm lập tức quát khẽ, vênh váo hung hăng.
“Chúng tôi cũng muốn ký, dựa vào cái gì để cho cô qua trước?” Tô Tử Lạp hừ lạnh. Không ngờ Cố Cơ Uyển lại kéo mình, cười nói: “Để họ qua trước đi, dù sao, sẽ không ảnh hưởng thành tích cuộc thi.”
“Chính là, mấy người dù sao cũng thua, có ký hay không cũng không có gì khác nhau."
Cẩn Lôi ở trong đám người, từng chữ từng câu đều châm chọc khiêu khích. “Không có Tần Chi Châu, mấy người chính là rác rưởi, còn so sánh cái gì? Bỏ thi đi!”
Tô Tử Lạp bị Đàm Kiệt kéo đi, Hạ Lăng Chi cũng kéo Lưu Thượng về. Nếu không, đối phương nói chuyện khó nghe như vậy, nhất định sẽ ầm ĩ lên. Rốt cục, bốn đội phía trước đều đánh dấu hoàn tất, đến phiên bọn họ.
Tô Tử Lạp nhìn Cố Cơ Uyển, vẫn cho là Uyển Uyển thật sự có chiêu gì, nhưng đều đánh dấu rồi, vẫn chỉ có bọn họ.
Cố Cơ Uyển và mọi người cùng nhau đi tới, đi đến trước sân khấu đánh dấu.
Hàn Minh Châu cùng đội ngũ Cẩn Lôi đã trở lại khu vực nghỉ ngơi, nhìn bọn họ, cũng không biết cảm thấy đáng thương hay buồn cười.
Sự thật đúng là không mời chủ bút mới.
Cố Cơ Uyển ngu ngốc này, vung ra ít tiên, không mời được người à?
Dù là mời về tân chủ bút cùng mọi người không thể rèn luyện, cũng tốt hơn không có.
Bây giờ như vậy, đại đội ngũ đều không hoàn chỉnh, làm sao so?
“Uyển Uyển...... ” Biên kịch, đi nét, lên màu, đều đánh dấu rồi, chủ bút vẫn trống không.
Tô Tử Lạp siết chặt lòng bàn tay, khẩn trương, Đàm Kiệt vừa cùng Lưu Thượng nhìn nhau, mặc dù nãy giờ không nói gì, nhưng chân tay cũng hơi luống cuống.
“Chủ bút đâu?” Một thây ngồi trước sân khấu đánh dấu đẩy kính mắt, xác định mình không nhìn lầm.
Cột chủ bút cái này, lại trống không.
“Chủ bút......” Cố Cơ Uyển nhấp môi dưới, chân thành nói: “Tần Chi Châu ”
“Cái gì?” Lần này, thây đánh dấu cũng kinh ngạc một phen.
Tần Chi Châu sau khi trải qua cuộc tranh tài hôm trước, thật sự là quá nổi tiếng.
Bây giờ, chỉ cần là học sinh có chút hứng thú với manga, bao gồm cả những bậc gạo cội, lại không biết anh ta?
Tám chuyện, không những chỉ có học sinh, ngay cả những bậc thầy cũng là sẽ thỉnh thoảng tâm sự, hóng chuyện tầm phào.
Tần Chi Châu đã sớm từ bỏ bọn họ, gia nhập đội ngũ Cẩn Lôi, bây giờ, chủ bút của bọn họ, còn để Tần Chi Châu?
“Uyển Uyển, có phải cậu..... điên rồi”....... Hai chữ cuối cùng, Tô Tử Lạp cắn môi, không dám lớn tiếng nói.
Nhưng ngay lúc mọi người đang xấu hổ, một bóng dáng cao lớn từ phía sau bọn họ đi tới.
Anh ta đi đến bên cạnh Cố Cơ Uyển, câm lấy bút đánh dấu trên sân khấu, tại cốt chủ bút, viết tên của mình.
Câu lạc bộ Cửu Nguyệt, chủ bút, Tần Chi Châu!
“Chuyện gì đang xảy ra? Có chuyện gì?”
Tần Chi Châu không phải rút lui ra khỏi câu lạc bộ Cửu Nguyệt, theo Cẩn Lôi sao?
“Đúng đấy, anh ta không phải là đi Thư Tâm Các à? Tôi hai ngày nay vẫn luôn nhìn thấy anh ta và Cẩn Lôi”.
“Đây rốt cuộc...... Là chuyện gì?”
Thầy phụ trách đánh dấu cũng trợn tròn mắt, nhìn Tần Chi Châu, lại chớp chớp mắt.
“Cậu......Là Tần Chi Châu?”
Nhưng, vẫn mái tóc hơi dài, vẫn râu ria như trước, vẫn bộ dạng nghệ sĩ kia...... hơi xấu.
Là Tần Chi Châu không sai! Đúng là anh ta!
Nhưng, ai có thể giải thích không, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
“Đừng hỏi nữa, chuẩn bị thi” Tay Cố Cơ Uyển nhẹ nhàng bịt cái miệng đang mở to của Tô Tử Lạp.
Mắt Tô Tử Lạp chớp một trận kinh động, rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn hỏi, rất nhiều rất nhiều lời muốn nói.
Cuối cùng, vẫn chú ý tới ánh mắt bình tĩnh của Cơ Uyển, nuốt tất cả lời vừa tới miệng trở lại vào bụng.
Không hỏi gì nữa, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Lưu Thượng còn nắm chặt vai Tần Chi Châu, khóe mắt đều ướt, nhưng cũng không nói một câu.
Thật là, trở về là tốt rồi.
Nhóm của bọn họ, cuối cùng lại hoàn chỉnh!
“Có ý gì?” Cách đó không xa, Cẩn Lôi nhìn chằm chằm, đầu ngón tay đột nhiên đang run rẩy.
“Còn ý gì nữa? Đến tôi cũng nhìn ra đấy!”
Hàn Minh Châu quả thật cũng lay động lâu rồi, nhưng, cô ta bây giờ nghĩ thông rồi.
Bỗng nhiên, nhìn chằm chằm Cẩn Lôi, cất tiếng cười to.
“Ha ha, ha ha ha ha...... Hóa ra cô mới là ngu xuẩn nhất, ha ha ha ha ha......”
Tần Chi Châu vốn không rời khỏi Câu lạc bộ Cửu Nguyệt, quả thật từ đầu tới cuối, tin tức Tần Chi Châu rời khỏi câu lạc bộ Cửu
Nguyệt, đều là bởi vì mọi người thấy Tần Chi Châu và Cẩn Lôi ở cùng với nhau, mới nói như vậy.
Trên thực tế, người ta có nói rút lui sao?
Anh ta có nói không đến tham gia cuộc thi cuối sao?
Không hề, đây vốn là một âm mưu!
Để người ta không tập trung vào Câu lạc bộ Cửu Nguyệt, để cho người ta đừng dùng thủ đoạn với Cố Cơ Uyển và đồng đội của cô.
Bọn họ...... Đều ngu ngốc bị lừa!
Không chỉ Cẩn Lôi mắc lừa, cô ta cũng bị lừa!
Trách không được Cố Cơ Uyển có thể vẫn luôn tự tin như vậy, không thèm tìm chủ bút mới!
Hay cho Cố Cơ Uyển, hay cho Tần Chi Châu!
Vở kịch lớn này, đặc sắc quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.