Chương trước
Chương sau
Lầu tám nhà hàng Cảnh Hạo, chỗ góc kế cửa sổ.
Cô ta mặc một cái váy hai dây lộ vai nhỏ, tao nhã, mộc mạc, giống y như lúc trước. Lúc Tần Chi Châu đi qua vẫn không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần.
Mãi đến khi cô ta phát hiện sự tồn tại của mình nhìn về phía anh ta, anh ta mới thu hồi tầm mắt.
“Em không ngờ lại thật sự là anh, Hàn Thiên” Cẩn Lôi vẫy tay, ra hiệu anh ta ngồi xuống đối diện mình.
Cô ta cong môi cười yếu ớt, nụ cười xinh đẹp nói không nên lời: “Hôm nay nhìn thấy, em suýt chút không nhận ra được, không ngờ đồng đội trước đây lại đổi thành kẻ thù.” Tần Chi Châu không nói gì, mái tóc hơi dài che đi một nửa khuôn mặt anh ta.
Tóc mái hơi dài, nhìn qua không có tinh thần lắm, có cảm giác của một người làm nghệ thuật.
Nhưng ít nhất sạch sẽ hơn người làm nghệ thuật bình thường một chút.
Cẩn Lôi nhìn chằm chằm mặt anh ta, nụ cười bên môi dần biến mất.
Cô ta nhẹ giọng hỏi: “Vì sao muốn rời khỏi?” Tân Chi Châu vẫn không nói lời nào, Cẩn Lôi lại có vẻ cực kỳ có kiên nhẫn, thậm chí còn rót một ly nước trà cho anh ta.
“Anh đã không muốn nói đến chuyện trước đây, được thôi, hôm nay chúng ta ăn cơm trước." Cô ta vẫy tay với nhân viên phục vụ, để nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn cô ta đã gọi trước đó lên. “Đều là những món anh thích ăn đấy, ăn nhiều một chút.” Cô ta rất dịu dàng, cả đêm đều là thế.
Tần Chi Châu lại nhìn đồ ăn đẩy đến trước mặt mình, lồng ngực hơi chua xót.
“Anh thích buổi tối uống chút rượu đúng không? Rượu này là em đặc biệt kêu người mang từ trong nhà đến, anh nếm thử đi." Cẩn Lôi rót cho anh ta nửa ly, đẩy ly dáng dài đến trước mặt anh ta:
“Nếm thử đi, đảm bảo anh sẽ thích.” Có lẽ là không biết mình nên làm gì, hoặc là nên nói gì, Tân Chi Châu bưng rượu lên, thật sự uống hết một hơi.
“Làm gì có ai uống rượu như anh chứ, thật sự lãng phí đồ quý của em” Cẩn Lôi cười, nhưng cũng không để ý, cầm đũa lên gắp rau cho anh ta. Một bữa cơm, Tần Chi Châu không nói câu nào, im lặng ăn hết.
Chai rượu kia, cơ bản đều vào bụng anh ta hết. Tửu lượng của Tần Chi Châu không được tốt lắm, uống gần hết chai rượu vang đỏ đã có hơi choáng.
Dường như cô gái trước mặt càng trở nên xinh đẹp hơn.
Môi hồng răng trắng, nụ cười dịu dàng, hoàn toàn giống với người ở sâu trong đáy lòng kia.
Anh ta xoa mi tâm, mặc dù có hơi choáng nhưng cũng không say. Tần Chi Châu uống xong ngụm vang đỏ cuối cùng, buông ly xuống, cũng có nghĩa bữa cơm đêm nay đã xong.
Vào lúc anh ta muốn tạm biệt, Cẩn Lôi đột nhiên duỗi tay nắm lấy bàn tay để trên bàn của anh ta.
“Hàn Thiên, trở về giúp em đi, anh vốn là người của em, vì sao muốn giúp người khác đối phó em?” Lòng bàn tay Tần Chi Châu siết chặt theo bản năng, tay cô ta rất ấm, cũng rất mềm.
Mềm mại nắm lấy tay anh ta, có một cảm giác bị bao vây, khiến trái tim đã quen với cô đơn của anh ta lập tức bị lay động.
Trước đây, muốn nắm lấy tay cô ta một chút, lại bị cô ta từ chối.
Mà bên cạnh cô ta vẫn luôn có nhiều người đàn ông xuất sắc như thế, nhưng trong đó đều chưa từng có bóng dáng của mình.
Tân Chi Châu muốn rút tay về, Cẩn Lôi bỗng nhiên dùng sức nắm chặt tay anh ta. “Sau khi anh đi rồi, em sống thật sự không tốt, cả năm nay em không thành công hạng mục nào cả.” Cẩn Lôi chua xót trong lòng, chóp mũi ê ẩm, mắt lập tức trở nên ươn ướt.
“Anh biết em không thể không có anh, anh cũng biết những thành công của em trước đây thật sự đều vì có anh im lặng ủng hộ ở sau lưng.' Cô ta di chuyển qua, nắm chặt lấy tay anh ta, để lên trái tim mình.
“Hàn Thiên, trở về bên cạnh em, xin anh.” Giọt nước mắt chảy xuống dọc hai má cô ta, tựa như không cẩn thận rơi xuống mu bàn tay của anh ta. Rất lạnh, lạnh đến thấm sâu vào tim anh ta.
Tân Chi Châu không biết mình rời khỏi nhà hàng lúc nào, cũng không biết mình đi vào phòng cùng cô ta lúc nào. Nhìn cô gái hoàn mỹ trước mắt, nữ thần trong lòng mình từng chút cởi đi quần áo trước mặt anh ta.
Từng chút từng chút để lộ mình hoàn toàn trong tầm mắt anh ta, hô hấp của anh ta hỗn loạn, ngay cả hai tay duỗi ra lúc nào cũng không biết.
“Hàn Thiên, em giao mình cho anh, sau này em đều là của anh, trở về được không?” Cả người Tân Chi Châu cứng đờ, ngay cả cánh tay cũng cứng đờ đến nói không nên lời.
Ngơ ngác ôm cô ta, ôm lấy người mình tha thiết ước mơ, anh ta giống như đang nằm mơ vậy. Nếu thật sự là nằm mơ, vậy mãi mãi không cần tỉnh lại nữa. Mãi mãi, cứ tiếp tục như vậy...
Nhưng trong lòng vẫn có một cây gai, một cây gai rất dài rất dài. Chỉ cần nghĩ lại sẽ đem đến cả người anh ta hoảng hốt, đâm đến tim anh ta đau đớn.
“Vì sao... lại ở bên anh ta?” Cuối cùng anh ta khàn giọng hỏi.
Đây là câu nói duy nhất của Tần Chi Châu đêm nay.
Cẩn Lôi ngẩn người, không ngờ tên này còn đang nhớ chuyện lúc trước. Anh ta thật sự vì chuyện kia mới có thể rời khỏi nhóm cô ta, thậm chí là biến mất.
“Hàn Thiên, đều là lỗi của em, em xin lỗi anh, sau này em chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy nữa.” Cô ta quấn lên, ôm chặt lấy cổ anh ta, ghé sát vào tai anh ta thở ra hơi thở như lan.
“Khi đó, anh ta uy hiếp em, nếu không ở bên anh ta, anh ta sẽ ra tay với nhóm của em, thậm chí anh ta còn muốn làm phế tay anh” Cẩn Lôi lẩm bẩm, đôi môi mỏng lướt qua tai anh ta, lại dẫn đến cả người anh ta căng thẳng.
“Anh là linh hồn của nhóm chúng ta, anh là một bộ phận em không thể thiếu, nếu tay anh thật sự bị anh ta làm hại, em phải làm sao đây?” “Em... là vì tôi?”
Tân Chi Châu siết chặt tay, hô hấp vẫn cực kỳ gấp gáp, cũng rất nặng nề. “Đương nhiên tất cả những gì em làm đều là vì bảo vệ anh, chẳng lẽ anh còn không tin em sao?” Cẩn Lôi kê sát đến, đột nhiên đẩy ngã anh ta, còn mình thì đè lên người anh ta.
“Hàn Thiên, bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa, bên cạnh em không có ai cả, vị trí bên cạnh vẫn luôn đợi anh.”
Tay cô ta xẹt qua mặt anh ta, từng chút từng chút, dịu dàng, tinh tế khiến anh ta choáng váng một trận. Cô ta cúi đầu hôn lên mặt anh ta:
“Hàn Thiên, em là của anh, mãi mãi là của anh” “Tiểu Lôi...”
“Cuối cùng anh cũng chịu gọi tên em rồi sao?”
Cô ta nở nụ cười, ý cười bò lên chân mày, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp nói không nên lời.
“Hàn Thiên, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Rời khỏi cái đồ xấu xí Cố Cơ Uyển kia, trở lại bên cạnh em, chúng ta... bắt đầu lại lần nữa” Trong lòng Cố Cơ Uyển hơi lo lắng.
Đêm nay cho dù xem tranh hay viết kịch bản đều có cảm giác không thể bình tĩnh.
“Tân Chi Châu trở về một mình, rốt cuộc có vấn đề gì không?” Tô Tử Lạp vẫn lo lắng, buổi tối anh ta suýt bị xe đụng, bây giờ lại cứ muốn rời đi một mình. Cũng không biết anh ta nghĩ gì, tóm lại khiến người ta cảm thấy rất không an toàn.
“Không sao.”
Đàm Kiệt an ủi nói: “Nơi này cách trường học gần như thế, nếu thật sự có việc, chúng ta đã nhận được tin từ lâu rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng Tô Tử Lạp vẫn cảm thấy không đúng lắm, cô nhìn sang Cố Cơ Uyển.
“Uyển Uyển, tớ cứ cảm thấy đêm nay cậu ta hơi lạ, cậu thấy thế nào?”
“Không biết.” Cố Cơ Uyển buông chuột ra, nhìn cô ấy, đang muốn nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn lên xe, cô ngạc nhiên mất một lúc, ngẩn người. Tô Tử Lạp lập tức căng thẳng: “Uyển Uyển, có phải Tân Chi Châu không...”
Cố Cơ Uyển gật đầu, nhìn bọn họ: “Tân Chi Châu nói... muốn rời khỏi câu lạc bộ vẽ tranh của chúng ta”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.