Dường như đã nửa thế kỷ trôi qua.
Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim châm rơi xuống đất.
Câu xin lỗi của Mộ Tu Kiệt đã khiến Cố Cơ Uyển lập tức yên lặng.
Hô hấp dần dần có chút loạn, không biết là còn tức giận, hay là đã buông xuống vì lời xin lỗi đó rồi nữa. Cô phát hiện bản thân mình có chút rẻ tiền. Người đàn ông này, chỉ hơi đối tốt với cô một chút, những chuyện mà anh đã từng làm tổn thương cô, cô vậy mà lại quên đi rồi.
Nhưng, sao có thể rẻ tiền mãi như vậy chứ?
Nhưng cô bây giờ, lại không thể tức giận nữa rồi.
Đột nhiên, chiếc xe ngừng lại.
Cố Cơ Uyển ngước mắt lên, phát hiện chỗ này căn bản không phải là chỗ tốt để đậu xe, xung quanh dường như không có trạm xe buýt.
“Hình như xảy ra chút chuyện rồi.” Mộ Tu Kiệt tắt xe, mở cửa sổ xe ra, để cô thoáng khí.
“Cô nghỉ ngơi ở đây một chút, tôi lập tức về ngay.” “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thanh âm của Mộ Tu Kiệt có chút nghiêm túc, khiến cho Cố Cơ Uyển cũng lập tức nghiêm túc.
“Không sao, ngoan ngoãn ở lại trong xe, đừng xuống.”
Mộ Tu Kiệt đưa chìa khoá cho cô, rồi bước xuống xe.
Sau khi anh xuống xe, Cố Cơ Uyển mới nhìn thấy rõ tình hình phía trước.
Đây không phải là khu vực mà trước đây nhà họ Mộ mua sao? Dùng để đầu tư vào bất động sản.
Do khoảng đất quá rộng nên vấn đề này đã sôi nổi trên Kênh Kinh tế trong một khoảng thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-sung/1267432/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.