Chương trước
Chương sau
Càng ngày càng có nhiều người lấy điện thoại di động của mình ra, không biết đang xem cái gì.
Còn về phần Cố Cơ Uyển và Tô Tử Lạp, bởi vì mọi người đều dồn sự chú ý vào điện thoại cho nên chẳng ai để ý đến hai người cả.
Tô Tử Lạp bò dậy, nhanh chóng chạy lại chỗ Cố Cơ Uyển, kéo tay cô nói: ”Cơ Uyển.. ”
“Không sao, Đàm Kiệt làm việc chưa bao giờ xảy ra vấn đề cả, đừng lo.” Cố Cơ Uyển nhỏ giọng nói.
“Ừ” Tô Tử Lạp gật đầu, càng lúc càng tin tưởng Đàm Kiệt hơn.
Dương Băng Băng đứng cách đó không xa vốn đang nhìn thấy một đám sinh viên nam đang bao vây Cố Cơ Uyển lại, tuy rằng bề ngoài vẫn ra dáng liễu yếu đào tơ, nhưng lại vô cùng kích động nhìn xem.
Nhưng mà lúc này, sao tự nhiên mọi người lại cầm di động lên xem vậy, sao không ai tiếp tục chửi mắng con nhỏ xấu xí kia hết vậy?
Bọn họ đang làm gì đó?
Thấy Cố Cơ Uyển và Tô Tử Lạp thoát khỏi đám đông, Dương Băng Băng sốt ruột chạy chậm sang bên đó.
Cô không dám nói năng lớn tiếng, sợ sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh thục nữ hoàn mỹ của bản thân, chỉ có thể nhỏ nhẹ nói.
“Cố Cơ Uyển, sau này tôi sẽ không nói xấu cô nữa, cô... cô bảo bọn họ tha cho tôi đi.”
Dáng vẻ ép dạ câu toàn thế này, không biết lại kích thích ham muốn bảo vệ của bao nhiêu cánh đàn ông nữa đây?
Dương Băng Băng đang chờ mọi người tiếp tục chạy lại đây, giải quyết Cố Cơ Uyển thay cho cô.
Nhưng không biết vì sao, vẻ mặt của mấy sinh viên nam đang cầm di động khi nhìn cô ta lại... phức tạp như thế?
Không lẽ, cô ta thể hiện chưa đủ thê thảm sao?
" Cố Cơ Uyển” Dương Băng Băng điều chỉnh lại tâm trạng, cẩn thận bước lại gần Cố Cơ Uyển.
“Cố Cơ Uyển, nếu cô cảm thấy chưa hả giận thì cô đánh tôi đi, mắng tôi cũng được, nhưng mà sau này có thể đừng bắt tôi live stream kiểu đó nữa được không..."
“Thì ra tất cả những video cô quay đều là do tôi ép cô à? Tôi giỏi đến thể sao?”
Cô Cơ Uyển cười nhạt, không hề có chút tức giận gì với hành vi vu oan của Dương Băng Băng cả.
Thậm chí, còn có cảm giác chế giễu.
Thứ Dương Băng Băng ghét nhất chính là nụ cười nhạt nhẽo này của Cố Cơ Uyển.
Giống như tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô vậy! Người phụ nữ này, chết đến nơi còn không biết sợ! Đợi lát nữa, những người theo đuổi cô ta đến, nhất định sẽ cho cô đẹp mặt!
“Cố Cơ Uyển, tôi không có nói cô ép gì tôi cả, tôi thật sự chưa từng nói, cô tin tôi đi”
Cô ta nơm nớp lo sợ, giống như đang bị uy hiếp đe dọa vậy.
Dáng vẻ cắn môi yếu đuối kia, có người đàn ông nào thấy mà không đau lòng chứ?
Cô ta nhìn mọi người xung quanh, cắn môi, mắt đỏ lên.
“Cái live stream kia, không phải... không phải Cố Cơ Uyển ép tôi quay, không phải, không phải...”
Cuối cùng không nhịn được nữa, những giọt nước mắt trong suốt, rơi xuống.
Cho dù tiếng nói đã nghẹn ngào nhưng cô vẫn nhỏ giọng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, thật sự... thật sự là do tôi... không có liên quan gì đến cô ấy cả..."
Nhưng cô ta vừa mới nói xong đã nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Tủi thân đến thế này, đáng thương đến thế này, bất đắc dĩ đến thế này, nhưng vẫn phải giải thích thay Cố Cơ Uyển.
Lời giải thích kiểu này, có bao nhiêu nhìn không ra đây là bị ép buộc chứ?
Khóe môi Cố Cơ Uyển từ đầu đến giờ vẫn luôn nở nụ cười nhạt nhẽo, nhìn cô ta.
Diễn xuất như thế này, ngay cả Cố Cơ Uyển đều nhịn không được giơ ngón cái khen ngợi.
Có sắc đẹp có dáng người, quan trọng nhất là có kỹ thuật diễn, nếu như vào giới giải trí, tuyệt đối có thể nổi tiếng bằng thực lực.
Không làm diễn viên thật sự rất tiếc.
Dương Băng Băng cũng đang chờ, chờ nhìn xem biểu hiện của mọi người.
Nhưng mà cô thật sự không hiểu, diễn xuất của cô có thể nói là vô cùng thuần thục, vì sao vẻ mặt của đám con trai vẫn cứ kỳ lạ như vậy chứ?”
“Băng... Băng Băng..."
Trong số những cô gái đi cùng cô, có một người nhỏ giọng gọi.
Cô ta muốn lên nhắc nhở, nhưng mà bây giờ lại hoàn toàn không dám đến gần Dương Băng Băng.
Vừa mới nhấc chân lên đã lại thu chân vê, cúi đầu xuống, không dám nói tiếng nào nữa.
Cô ta sợ, mình sẽ dính líu gì với Dương Băng Băng.
Cho dù Dương Băng Băng có ngốc hơn nữa thì cuối cùng cũng nhận ra có gì đó là lạ.
Cô ta đã ấm ức như thế, tủi thân đến mức không nói nên lời mà vẫn phải 'giải thích thay cho Cố Cơ Uyển rồi, không lý nào mọi người nhìn thấy dáng vẻ ép dạ cầu toàn của cô ta mà vẫn không có chút biểu hiện nào như thế này.
Thật sự không bình thường.
Trong lòng cô ta có chút rờn rợn, nhưng vẫn rất khó hiểu.
Nhưng mà không có người hưởng ứng, cô ta không thể diễn tiếp được nữa.
Cô ta lau nước mắt, nhìn Cố Cơ Uyển nhỏ nhẹ nói: “Đừng ép tôi nữa, chuyện cô muốn tôi làm, tôi nhất định sẽ làm, xin cô hãy tha cho tôi đi.”
Cố Cơ Uyển vẫn cứ cười nhạt, vẻ mặt cô giống như đang xem một con khỉ diễn xiếc vậy.
Dương Băng Băng tức muốn nghiến răng, siết chặt tay, cuối cùng cắn môi cúi đầu xuống, đi về phía nhóm của cô ta.
Những người xung quanh hoàn toàn không hành xử như cô ta nghĩ. Mọi chuyện không nên phát triển theo hướng này! Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào chứ?
Nhưng mà bây giờ cô ta thật sự không có cách nào một mình diễn kịch một vai nữa, đến ngay cả cô ta cũng cảm thấy bản thân mình như một tên hề.
Nên đành phải vê nhóm của mình trước, mọi chuyện sẽ bàn bạc lại sau.
Nhưng mà không ngờ, lúc cô ta quay lại chỗ nhóm sinh viên kia, đám con gái thấy cô đi đến lại giống như gặp ma vậy, hoảng sợ trốn đi hết.
Có ý gì đây?
Dương Băng Băng không khóc nữa, nhìn mấy người đó rồi nhìn lại bản thân.
Trên người cô ta đâu có cái gì, rốt cuộc là sao vậy chứ?
Mấy cô gái kia sao tránh cô ta như tránh tà vậy? Cô ta cũng đâu có dơ bẩn gì!
Dương Băng Băng không tìm được nguyên nhân lại bước thêm hai bước nữa, lần này tất cả bọn họ lại tản ra hết!
Không có ai muốn đứng chung với cô ta, giống như cô ta đến gần người nào thì người đó sẽ bị cô ta vấy bẩn vậy.
Dương Băng Băng xụ mặt xuống, rốt cuộc bọn họ làm vậy là có ý gì đây?
Đám người này, định ăn hiếp cô ta à?
Là vì cô ta quá đẹp cho nên bọn họ sợ rằng sẽ bị cô ta làm xấu đi sao?
Cả đám đều bụng dạ hẹp hòi, đáng ghét! Bản thân đã xấu lại còn đi bài xích những cô gái xinh đẹp nữa chứ!
Một đám tiểu nhân!
Dương Băng Băng quyết định không so đo với bọn họ, học sinh giỏi thường đều là người xấu xí, chỉ riêng mình cô ta vừa có sắc đẹp vừa có thực lực!
Cô ta siết chặt tay, chậm rãi bước về phía nhóm sinh viên nam.
Lát nữa mọi người còn phải đi tham gia hội giao lưu, nếu nhóm nữ không chào đón cô ta thì cô ta đi sang nhóm nam vậy.
Dù sao, mấy đứa con trai cũng sẽ cưng chiều cô ta.
Nhưng lần này, Dương Băng Băng hoàn toàn ngây người.
Tuy rằng phản ứng của đám con trai không rõ ràng như đám con gái, nhưng lúc cô ta bước sang đó, đám con trai lại cẩn thận lùi về phía sau một bước!
Bọn họ cũng đang lẩn tránh cô ta!
“Các cậu... cũng sợ bị tớ liên lụy sao?”
Đây là lý do duy nhất Dương Băng Băng có thể nghĩ đến, hoặc là, bọn họ đang sợ đại gia ở sau lưng Cố Cơ Uyển.
Cô ta vẫn luôn lừa gạt tất cả mọi người rằng Cố Cơ Uyển có đại gia khác, là một ông già *** dê xấu xí.
Đám học sinh thanh xuân nhiệt huyết này không thể nào nhát gan đến thế được!
Đặc biệt là con trai, có đôi khi bởi vì quá nhiệt huyết, sẽ trở nên rất to gan!
Nhưng bây giờ, vì sao chứ?
Còn có, vì sao mọi người đều đang xem di động...
Tô Tử Lạp nắm tay Cố Cơ Uyển, cũng đang hăng hái nhìn điện thoại.
Không ngờ, thật sự không ngờ mà, tuy rằng cô ta biết Dương Băng Băng không phải hạng người tốt lành gì, nhưng mà không ngờ lại kích thích đến thế này!
“Dưa” lớn như vậy, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Dương Băng Băng cảm thấy bối rối một cách khó hiểu, lập tức lấy điện thoại ra xem.
Top 1 hot search, Hành động điên cuồng của người họ Dương tên Băng!
Vừa mới click vào, cô lập tức sợ hãi hét toáng lên, chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.