Chương trước
Chương sau
Đây là một bộ đồ cực kỳ phù hợp với ham muốn cá nhân.
Váy được may bằng vải ren và vải organza, gần như trong suốt, mặc thế nào cũng lộ.
Thiết kế này hoàn toàn khác với thiết kế áo ngủ thông thường.
Lúc ở cửa hàng tình thú, Giang Vãn Lê không chú ý cô ấy mua gì, không biết Minh Trà nhân dịp cô không chú ý mua bộ váy này lúc nào.
Hiện tại đối mặt với câu hỏi không đứng đắn của người đàn ông, Giang Vãn Lê cực kỳ xấu hổ, giống như mình đã mặc bộ váy đó vào người rồi.
Anh ý vị sâu xa nhìn chằm chằm, cô lắc đầu như trống bỏi: “Đêm nay không mặc.”
“Vậy.” Bùi Thầm dừng lại: “Khi nào mặc?”
“…”
Không bao giờ mặc hết!
Bảo cô mặc cái váy này còn không bằng bảo cô xem lại Cừu vui vẻ và sói xám.
“Cái váy này.” Giang Vãn Lê không nói mình thẹn thùng, giọng rất nhỏ nói khuyết điểm của cái váy: “Lộ nhiều quá, rất lạnh.”
“Bây giờ là mùa hè.”
“Vậy cũng lạnh.” Cô cho mình bậc thang xuống: “Nếu nhỡ bị cảm mạo…”
Vậy sẽ rất khó chịu.
Tuy tỉ lệ cảm mạo vào mùa hè là rất nhỏ.
Nhưng tỉ lệ cô mặc chiếc váy này bây giờ cũng rất nhỏ.
Bùi Thầm nhượng bộ, không nhắc lại đề nghị của bản thân.
Mà Giang Vãn Lê dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy cái hộ, sau đó vứt ra đất, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của chiếc váy đó.
Nhưng mà động tác này càng khiến Bùi Thầm chú ý hơn, nói một cách khoa trương: “Em định vứt nó sao?”
“Hả?”
“Nếu vứt có phải là lãng phí tấm lòng của bạn tốt hay không?”
“…”
Người đàn ông này quả thực khiến người ta cảm động muốn khóc, cái gì cũng lo lắng chu đáo.
Giang Vãn Lê chỉ để trên mặt đất, cũng không muốn vứt đi, dù nó quá đáng nhưng vẫn là tâm ý của bạn tốt.
Thế nhưng tâm ý đó, đoán chừng phải cất thật sâu trong tủ.
Cô lại cầm cái hộp lên: “Để em đi cất.”
“Ừ.” Anh gật đầu: “Chờ lúc sau muốn…”
Rầm một tiếng.
Cái hộp rơi xuống đất, gây ra tiếng động không nhỏ, cắt ngang lời người đàn ông.
Bị cắt ngang nhưng Giang Vãn Lê vẫn đoán được anh định nói gì.
Cực kỳ muốn đến gần tai anh, nói một vạn lần là cô không mặc, về sau cũng không mặc, để cho anh đừng mơ mộng nữa.
Nhưng hành động thực tế thì là thành thật nhặt chiếc hộp lên, bước từng bước nhỏ, vừa đi vừa quay lại: “Về sau rồi nói…”
Xong khi thu dọn xong, chuyện không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Giang Vãn Lê lập tức gửi tin nhắn chất vấn Minh Trà, rốt cuộc tại sao lại tặng cô cái thứ đó.
Minh Trà hồn nhiên không biết xảy ra tình huống gì, trả lời: [Sao vậy? Không hợp sao? Bé hay to, muốn tớ đi đổi không?]
[Không cần!]
[Vậy là không thích kiểu dáng đó?]
[Kiểu dáng này, cậu có biết là nó lộ không?]
[Váy tình thú chính là như vậy, nếu cậu là phụ nữ đã kết hôn, thì không cần xấu hổ.] Minh Trà nhắn: [Nghe nói đàn ông đều rất thích vậy, nếu không cậu mặc rồi hỏi chồng cậu có cảm giác gì.]
[Vậy chẳng phải bảo tớ cởi truồng chạy trên phố à.]
[…]
Cư nhiên còn muốn cô hỏi suy nghĩ của chồng.
Thật là không thương cô.
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Giang Vãn Lê chậm rãi xuống tầng, cũng may phòng khách có Coca, cô có thể chơi cùng Coca để giảm bớt xấu hổ.
Bùi Thầm ở bên cạnh nhìn, không tiếp tục đề tài ban nãy nữa.
Một người một chó chơi rất vui.
Thế nhưng nhìn kỹ thì phát hiện điều không đúng.
Vốn dĩ Giang Vãn Lê cầm một quả cầu, ném ra cho Coca nhặt về.
Vài lần sau liền biến thành Coca ngậm cầu trong miệng, sau đó ném ra để Giang Vãn Lê đi nhặt về.
Sau khi chơi một hồi, cuối cùng Giang Vãn Lê cũng phát hiện điều không đúng, quai hàm phồng lên, rất tức giận, Coca được đào tạo nghiêm túc, nó không thể là con chó chỉ đi nhặt cầu được.
Không đành lòng nhìn chỉ số thông minh của cô bị chó đè ép, Bùi Thầm thản nhiên gọi một câu: “Lê Lê.”
Cô gái quay đầu lại: “Hả?”
“Chuyện xe có thể sắp giải quyết rồi.”
“Anh liên hệ được với chủ xe rồi sao?”
“Ừ.” Anh nói: “Em đi cùng anh không?”
“Có thể.’
Giang Vãn Lê vui vẻ đồng ý.
Đây vốn là chuyện của cô, đi cùng không có gì đáng trách cả.
Có thể tìm được biện pháp giải quyết, vậy là tốt rồi.
Giang Vãn Lê cầm quả cầu, vui vẻ chạy đến, không quên cảm ơn anh: “Khoảng thời gian này anh vất vả rồi.”
Chính anh đã rất bận, hiện tại còn phải quản lý Phạn Ni, hơn nữa còn muốn phụ trách chuyện tai nạn của ba cô, bận đến mức có rất ít thời gian ngủ.
Cho nên cô nói cảm ơn vô cùng chân thành.
Lúc trước đối với những lời khách sáo như vậy, Bùi Thầm thường xem nhẹ, nhưng lúc này lại khác, hỏi cô: “Thật sự cảm thấy anh rất vất vả sao?”
“Ừ…” Cô gật đầu, lại khẳng định: “Đương nhiên là vất vả, vì chuyện của em, anh đều bận rộn bên ngoài, gần như là không có thời gian nghỉ ngơi.”
“Vậy có thưởng không?”
“Hả? Thưởng cái gì?”
Bùi Thầm thâm sâu không lường trước được, mặt mày không dao động, di chuyển tầm mắt đến ghế sô pha, ám chỉ: “Lần trước rất tốt?”
“Cái gì?”
“Lần em nhảy dựng lên hôn anh đó.”
“…”
Hai má Giang Vãn Lê đỏ lên, cô nhớ đến lần đó, rõ ràng người đàn ông này nói trí nhớ không tốt, sẽ quên chuyện đó, nhưng ngược lại anh nhớ rất rõ ràng, cách một thời gian sau lại nhắc đến, người trí nhớ không tốt rõ ràng là cô.
“Lần đó sao.” Cô ngượng ngùng sờ tóc.
Nói đến chuyện đó, Giang Vãn Lê cũng biết anh muốn gì.
Không phải cô không muốn, nhưng làm chuyện đó rất xấu hổ, nhất là vừa xảy ra chuyện đồ ngủ tình thú.
Lần trước hôn còn bị người giúp việc nhìn thấy, bây giờ trong nhà không chỉ có hai người bọn họ, những người giúp việc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Cô rất muốn nói chờ buổi tối rồi nói sau.
Nhưng nếu chờ đến tối vậy sẽ không đơn giản chỉ là hôn như vậy.
Giang Vãn Lê suy nghĩ một hồi, vành tai mềm mại phiếm hồng, tóc vén sang một bên, để lộ cái cổ thiên nga trắng nõn không tỳ vết, hiện tại cổ đang rụt lại, chứng tỏ cô đang rất hồi hộp.
Lời nói uyển chuyển còn chưa nói, trái lại bụng đã kháng nghị trước.
Đã qua thời gian ăn tối nửa tiếng, cô đã đói bụng.
Bùi Thầm không làm khó cô nữa: “Đi ăn cơm trước đi.”
Anh cũng không phải con mãnh thú, dọa vợ nhỏ đến mức đói bụng.
Sợ cô thẹn thùng không chịu đến đây, anh vươn tay dắt cô đi.
Phòng bếp, người giúp việc đang bày đồ ăn, vừa ngẩng đầu thì thấy ông chủ dắt tay bà chủ như trẻ con đến ăn cơm, không khỏi cười, dù sao họ là cặp vợ chồng trẻ mới cưới nên rất ngọt ngào.
Thời điểm ăn cơm, Giang Vãn Lê vẫn suy nghĩ chuyện kia.
Lá gan cô không lớn, nhưng nếu muốn làm chuyện gì vẫn có thể cố gắng làm được, ví dụ lúc trước lấy thân báo đáp, thế nhưng lúc này cô chưa nghĩ ra thời cơ, cần thời gian cân nhắc.
Cũng may Bùi Thầm không nhắc lại chuyện đó, ăn cơm xong, hai người không ai quấy rầy ai.
Tắm rửa xong liền bận chuyện của mình, anh đi thư phòng.
Giang Vãn Lê mặc áo ngủ nằm trên sô pha trong phòng ngủ phác họa, dần dần tiến vào trạng thái làm việc, từng giây từng phút trôi qua, tới gần khuya cũng không biết.
Bây giờ Phạn Ni vẫn chưa quyết định sản phẩm đại diện, hoa tai, nhẫn, vòng cổ, lắc tay đều rất phổ biến, đã có rất nhiều nhãn hiệu làm, lúc này để tiến vào thị trường thì rất khó khăn, nếu giai đoạn đầu quảng cáo, giai đoạn sau đầu tư nhiều có thể hot nhưng Phạn Ni không chờ được lâu như vậy.
Có thứ gì được mọi người đón nhận nhiều nhưng không quá phổ biến không?
Giang Vãn Lê nghĩ đến một thứ, nhưng lại không chắc chắn về phương hướng phát triển, đau đầu cô day day huyệt thái dương, nghe thấy cửa có động tĩnh, quay đầu lại nhìn.
Bùi Thầm đi đến: “Còn chưa ngủ sao?”
Cô gập máy tính lại: “Ừ, chuẩn bị ngủ.”
Người còn chưa đứng dậy, một cái bóng đã hạ xuống, che ánh sáng trên đỉnh đầu cô, những lúc ở nhà Giang Vãn Lê rất tùy tiện, nằm nghiêng trên sô pha, dáng này rất thuận tiện cho đàn ông, anh cúi người ôm cô vào ngực.
Tay cầm máy tính của cô bị anh gỡ ra, sau khi đặt máy tính xuống, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay dần ấm lên.
Sô pha không lớn, cô động một chút là sẽ ngã xuống, chỉ có thể bị động, mặt bị người đàn ông véo nhẹ, thời điểm nụ hôn rơi xuống, đại não cô trống rỗng.
“Bùi…”
Từ tiếp theo đều bị nuốt xuống.
Bùi Thầm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành: “Nếu gọi chồng thì sẽ không ở đây.”
Ở sô pha không tiện, hơn nữa nhìn cô thấy không tình nguyện.
Chữ chồng được phát ra từ từ miệng cô, có chút ủy khuất, không phải gọi thôi sao, cần gì phải uy hiếp cô.
Bùi Thầm ôm cô về giường, trên đường còn rất cẩn thận tắt đèn đi.
Bốn mắt nhìn nhau trong hoàn cảnh mông lung, trong đôi mắt màu đen đều hiện ra hình ảnh của đối phương.
Nhìn lâu khiến cô lại thấy khẩn trương.
Trong khoảnh khắc kia, không biết là nhớ tới kinh nghiệm của các tiền bối hay do chính bản thân tự đúc kết ra, Giang Vãn Lê giống như con vẹt, kêu liên tục: “Hu hu hu hu đau.”
Bùi Thầm vuốt ve tóc cô: “Lê Lê, còn chưa đi vào đâu.”
“…À…”
Thế nhưng…
Lần đầu Giang Vãn Lê cũng không cảm nhận được nhiều, ít nhất không giống trong tưởng tượng của cô, tổng kết là nguyên nhân là tại cô quá căng thẳng, cứ làm như là phải hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Về sau giống như mở ra một cánh cửa mới, giống như chim nhỏ vừa biết bay, vui vẻ bay cao lên tận trời.
Đêm khuya.
Trong chăn nhung mềm mại, Giang Vãn Lê nằm nghiêng, hai mắt nhắm chặt, hai gò má vẫn hồng hào.
Bởi vì đưa lưng về phía anh, nên giọng nam vang lên ở sau lưng: “Lê Lê, em mệt sao?”
“…” Giang Vãn Lê mở to mắt, cô thực sự không trả lời vấn đề này được, rầm rì hai tiếng như mèo.
Hỏi cô làm gì, cô cũng không phải vận động.
“Nghe tiếng em thở.” Bùi Thầm nói: “Anh tưởng em vừa chạy xong tám trăm mét.”
“…”
Giang Vãn Lê yên lặng dùng chăn che đầu, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Động tác thuần thục, liếc mắt một cái là nhận ra là Lê rùa.
Đến lúc cô mọi nghĩ mọi chuyện đã xong, chuẩn bị đi ngủ, bụng đột nhiên vang lên.
Có một tiếng rất nhỏ.
Hôm nay bồi Minh Trà đi dạo phố cả ngày, ăn cơm tối thì nghĩ chuyện hôn, nên ăn rất ít, huống hồ sau khi ăn xong cô còn làm việc, thể lực tiêu hao nên rất dễ đói.
Vốn định nhẫn nhịn, nhưng người đàn ông giống như sợ cô tụt một cân thịt: “Đi ăn gì nhé?”
“Bỏ đi, không muốn rời giường.”
“Vậy em muốn ăn gì?”
“Không cần đâu.” Cô vẫn cự tuyệt: “Muộn rồi, không muốn quấy rầy dì.”
“Nói tên đi, anh làm cho em.”
“Anh nấu cơm?”
“Ừ.”
Đèn sáng lên, dưới ánh sáng màu vàng, người đàn ông càng đẹp trai hơn, môi rất mỏng, người ta đều nói môi mỏng bạc tình, nhưng lúc này đối mặt với cô chỉ có sự dịu dàng săn sóc.
Giang Vãn Lê vẫn không quá tin anh biết nấu ăn, lúc anh đi xuống, cô cũng đi theo.
Đương nhiên cô ở bên cạnh không giúp được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở ghế.
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà đều là nguyên liệu tươi ngon dùng trong ngày, mỗi sáng đồ ăn đều được vận chuyển hàng không từ New Zealand về đúng giờ, vậy nên tủ lạnh rực rỡ muôn màu nhưng cũng không có nhiều nguyên liệu lắm, hơn nữa có ít thời gian, nên Bùi Thầm chỉ làm mì ống và bít tết.
Bày ra một cái đĩa sạch sẽ, bưng đến trước mặt Giang Vãn Lê, mùi cà ri và mùi hạt tiêu quyện vào nhau bay vào mũi, khiến người ta rất muốn ăn.
Giang Vãn Lê khen: “Rất lợi hại.”
Hoàn toàn ngoài dự kiến của cô, những món anh làm đều rất ngon.
Càng ăn càng thấy bản thân kém anh, đừng nói làm hai món này, dù là mì gói bình thường, cô nấu cũng rất khó khăn, có thể là trời sinh không có thiên phú nấu ăn.
Bùi Thầm hỏi: “Thấy thế nào?”
“Ăn ngon lắm.” Cô cười đầy hài lòng: “Anh có thể dạy em không, em cũng muốn nấu.”
“Không phải không thể dạy.” Anh dừng lại: “Nhưng thực ra em không cần học, muốn ăn gì thì nói với đầu bếp hoặc nói với anh là được.”
Suy nghĩ cẩn thận, cô học hay không cũng không sao.
Hơn nữa, dạy nấu ăn là chuyện rất phiền toái, nếu nhỡ học không tốt, ngược lại sẽ lãng phí thời gian của cô.
Cô chỉ ăn thôi là được rồi.
Giang Vãn Lê quả thực rất đói bụng, tuy mình không xuất lực, nhưng phối hợp cũng mệt chết mệt.
Cô ăn chậm chạp, nhai nhai nuốt nuốt, nhưng không lãng phí, cái miệng nhỏ nhóp nhép, khiến người nhìn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Vừa ăn vừa hỏi: “Anh biết nấu rất nhiều món sao?”
“Không nhiều lắm.” Bùi Thầm thản nhiên nói: “Thế nhưng đủ để em ăn no.”
Giang Vãn Lê không biết nấu ăn, nhưng cũng có nghiên cứu mỹ thực, nhìn bữa ăn khuya nhìn thì bình thường trước mặt, nhưng không phải ai cũng tùy tiện làm được.
Cô tò mò: “Trước kia anh học từ đầu bếp trong nhà sao?”
“Trước kia trong nhà không có đầu bếp.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Có thể ăn no là tốt rồi.”
“Hả?”
Sao lại vậy?
Xã hội bây giờ, chẳng lẽ vẫn còn người không có cơm ăn sao?
Giang Vãn Lê không biết nhiều chuyện về nhà anh, cũng không muốn hỏi nhiều nhưng lại do dự: “Là bởi vì nghèo sao?”
Lớn lên trong hoàn cảnh sung túc, nên không biết bên ngoài rốt cuộc khó khăn như thế nào, cùng lắm là cô nhìn thấy người ăn xin ngoài đường, mỗi lần đều thấy trong hũ của họ có vài đồng tiền lẻ, bọn họ cũng không phải chịu đói.
Đối với chuyện trước kia, Bùi Thầm cũng không giấu giếm: “Trước đây rất nghèo, quần áo đều là những mảnh vá.”
Giang Vãn Lê nhớ đến lần đi gặp trưởng bối của anh, chỉ thấy bà nội Bùi, không gặp được ba mẹ anh
Mà nghe đồn, anh khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chưa ai gặp ba mẹ anh.
Nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô, Bùi Thầm thản nhiên nói ba mẹ anh đã mất rồi.
Thời đại trước, bỏ nhà theo trai là thứ cấm kỵ nhất, mẹ anh là tiểu thư khuê các, ba thì xuất thân bần cùng, sau khi tình yêu của anh bị phát hiện, bên ngoại phản đối kịch liệt, dồn ép họ nên bọn họ lựa chọn bỏ trốn.
Lúc đầu vợ chồng son khó khăn nhưng hạnh phúc, cũng suôn sẻ kết hôn rồi sinh con, nhưng bên ngoại vẫn không buông tha, cảm thấy ba Bùi lừa con gái họ, cho nên thuê người dọa nạt một phen, nhưng không đơn giản là dọa nạt…, sau khi mẹ Bùi biết chồng mất, bà cực kỳ bi thương sinh bệnh, không lâu sau thì cũng mất.
Bởi vì chuyện đó mà toàn thành phố ồn ào, mọi người cho rằng bỏ nhà theo trai là bất hiếu, ai cũng nói lấy vợ lấy chồng là phải môn đăng hộ đối.
Sau khi ba mẹ mất, Bùi Thầm được bà nội Bùi nuôi lớn, bà không có học thức, chỉ sống với nghề may vá, cuộc sống của hai bà cháu không được tốt lắm, nhà khác mỗi năm đều có quần áo mới mặc, đồ ăn ngon, mà Bùi Thầm chỉ có thể mặc đồ cũ, nhìn người ta ăn.
Chuyện ba mẹ, khiến hàng xóm láng giềng cũng xa lánh họ.
Có người nói cha nào con lấy, sợ con gái mình lớn lên cũng đi theo anh, cho nên không cho con chơi cùng anh.
Đương nhiên, cũng có người không biết gì. Ánh mắt bé thuần khiết, sáng ngời, không coi thường những mảnh vá quần áo trên người anh, không khinh thường thân phận của anh, tặng anh chocolate nhập khẩu, tặng anh ô mai rất quý giá.
Còn đưa cho anh một con búp bê xinh đẹp màu hồng nhạt.
Bùi Thầm kể chuyện xưa cho Giang Vãn Lê, dừng lại ở đoạn ba mẹ anh mất, anh lời ít ý nhiều, chỉ nói vài câu mà cô gái trước mặt đã đỏ mắt.
Miếng thịt còn chưa nuốt xuống, đồng cảm gục đầu xuống.
“Rất đáng thương.” Cô thì thào: “Nếu họ đã rời đi, sao mấy người kia còn quấy rầy.”
Bởi vì thân phận không xứng sao.
Thế nhưng thế giới đã tuyên truyền mọi người đều ngang hàng nhau từ lâu rồi mà.
Là cô ngây thơ, từ trước đến nay mọi người không hề được bình đẳng, vẫn có sự kỳ thị tồn tại quanh đây.
Chuyện ba mẹ cũng khiến Bùi Thầm hiểu được chuyện xuất thân, lần đầu tiên anh ý thức được, trong thế giới lạnh lùng cô độc của anh, có một cô gái mặc váy công chúa xinh đẹp xuất hiện, đó là lần đầu tiên anh co quắp, bất an muốn che những mảnh vá trên người.
Chuyện đã qua lâu rồi, rất nhiều chuyện đã trôi đi theo thời gian.
Nhưng Giang Vãn Lê vì mấy câu nói đó mà đồng cảm.
Không chỉ là vì Bùi Thầm.
Nếu là người khác ngồi đây nói với cô những chuyện này, cô vẫn sẽ đồng cảm như vậy.
Vì chuyện này nên cô nghẹn ngào ăn cơm.
Bùi Thầm lấy giấy ăn, giọng nói chầm chậm: “Ăn đi, Lê Lê.”
“Ăn không vô.”
“No rồi sao?”
“Nghĩ đến trước kia anh không được ăn cơm no, em không muốn ăn nữa.” Cô cúi đầu: “Nếu có cỗ máy quay ngược thời gian thì tốt, em sẽ tặng anh đồ ăn, sau đó ôm anh một cái.”
“Giờ ôm cũng chưa muộn.”
“….”
Giang Vãn Lê ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt thâm thúy của anh, yên lặng cầm dao nĩa, bỏ đi, ăn cơm vẫn tốt hơn.
Nếu không giờ ôm anh sẽ bị anh ôm chặt trong ngực, không ra được.
Ánh đèn mờ nhạt, khiến không khí ấm cúng, con người cũng cảm thấy bình an.
Bùi Thầm đưa cho cô một cốc nước, tùy ý hỏi: “Hôm nay em với bạn đến trung tâm thương mại sao?”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Còn xem phim nữa.”
“Em không mua gì sao?”
“Không có.”
Giang Vãn Lê mím môi, không hiểu sao anh lại hỏi vậy: “Phải mua gì sao?”
“Ý anh là.” Ánh mắt anh chứa sự sủng nịch: “Nếu đi dạo phố, thấy đồ mình thích thì có thể mua.”
“À.”
Sau khi kết hôn, Bùi Thầm đưa thẻ phụ cho cô, bình thường nếu muốn mua gì có thể quẹt thẻ, nhưng lâu rồi cái thẻ vẫn chưa phát huy tác dụng.
“Em cảm thấy không cần thiết.” Giang Vãn Lê nghĩ nghĩ: “Trong nhà có quần áo, cũng có túi xách, những thứ khác cũng không thiếu.”
Bùi Thầm đặt cho cô không ít quần áo, ngoài đồ đi làm, cũng có nhiều bộ đồ bình thường, cũng có đồ để đi dạ hội, thỉnh thoảng lại có người đến đổi mới, cho nên cô không thiếu gì.
“Cho nên em chưa mua gì?” Anh đổi giọng: “Lê Lê, em muốn tiết kiệm cho anh à?”
“… Không phải, em có mua.”
“Mua gì?”
Phòng khách trống trơn, không có túi mua sắm, anh thấy cô chỉ mang về đồ tình thú bạn tặng.
“Mua cái kia.” Giang Vãn Lê cắn môi: “Hôm nay bị Minh Trà kéo đến một cửa hàng, tùy tiện mua mấy cái.”
“Cái gì vậy?”
“Chính là cái anh đeo đó.”
Cô khẽ chớp mắt, muốn dùng cách đó để nói cho anh.
Đàn ông có thể đeo cái gì?
Bao sao?
Còn là buổi tối đeo nữa.
Thấy cô cố gắng miêu tả, Bùi Thầm hiểu ra, ánh mắt đầy thâm ý: “Em mà sẽ mua thứ đó sao?”
“Sao lại không thể!”
“Vậy lát nữa lấy ra anh xem.”
“Không thành vấn đề.”
Ăn khuya xong, Giang Vãn Lê vẫn chưa nhận ra được điều không thích hợp, lên tầng cẩn thận lấy đồ mình đã giấu ra.
Có một hộp lớn.
Theo lời Minh Trà, mua hộp lớn sẽ được khuyến mại.
Nhưng nhìn cái hộp to đùng này, dưới hoàn cảnh như vậy cứ cảm thấy rất kỳ lạ, như thể cô tự đặt bẫy cho mình.
Giang Vãn Lê tưởng anh chỉ xem thôi, nào ngờ lại thấy Bùi Thầm mở một hộp nhỏ ra: “Thử loại này xem sao.”
Cô: Tình huống gì vậy, không phải nói chỉ xem thôi sao.
Tạch, đèn tắt.
Sau đó có tiếng kêu rên không ngừng.
Ăn bữa khuya, sau khi ăn uống no nê, Giang Vãn Lê cũng có sức lực, nhưng không phải vì vậy mà cô bị anh lăn qua lăn lại như vậy, cô cảm thấy mình không được ăn miễn phí.
Quả nhiên không có thứ gì là miễn phí cả.
Sáng hôm sau.
Bùi Thầm tỉnh lại như mọi hôm, cô gái bên cạnh vẫn ngủ say.
Ngoài trời vẫn chưa sáng, chỉ có vài đám mây màu trắng, trong phòng mông lung mê ly, anh nằm nghiêng, cánh tay bị cô gái ôm chặt.
Cô ôm từ tối qua đến giờ.
Có thể là mệt nên muốn tìm chỗ an toàn.
Có thể là vì anh nói chuyện ba mẹ mình, cô thương xót nên muốn ôm anh.
Cứ ôm như vậy ngủ một đêm.
Cô quá nhỏ, không thể ôm hết người anh như anh ôm cô, cho nên chỉ có thể ôm một cánh tay, sau đó vùi vào ngực anh.
Được yêu thương như vậy, Bùi Thầm không muốn cắt ngang.
Chờ đến lúc cô mơ hồ tỉnh dậy, tự buông ra, anh mới đứng dậy.
Ban đêm là tốt đẹp nhất, sáng sớm là ấm áp nhất.
Nhìn thì như bình thường, sau khi tỉnh dậy, Giang Vãn Lê vẫn chưa thể thả lỏng, trợn mắt nhìn trần nhà, cảm giác có gì đó không giống bình thường.
Cũng không nói được thứ gì khác, chỉ biết tâm tình cô tốt hơn.
Đến khi cô xuống giường thì vội vàng thu hồi suy nghĩ đó.
Eo cô rất đau.
Hình như cô không hợp với vận động kịch liệt.
Dưới tầng, các dì đang quét dọn phòng, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đến đầu cầu thang thấy Coca ngẩng đầu, vui vẻ đón bà chủ.
Giang Vãn Lê sờ sờ lông nó, rồi mới đến phòng bếp ăn cơm.
Thời gian cô làm việc và nghỉ ngơi muộn hơn Bùi Thầm, nhưng thấy anh vẫn ngồi ở bàn ăn, bữa sáng vẫn còn nguyên, nhìn là biết đang xem chuyện công việc.
“Hôm nay là thứ Hai.” Giang Vãn Lê ngồi xuống đối diện anh: “Sao anh không đến công ty sớm.”
“Đưa em đến công ty trước đã.”
“Hả? Anh muốn đến Phạn Ni làm việc sao?”
“Không làm thì không thể đưa em đi sao?” Anh thản nhiên hỏi lại: “Đưa vợ đi làm không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa gì.”
Đại khái là tối qua ăn no, nên hôm nay người đàn ông thối này nói chuyện khá êm tai.
Hiện tại Giang Vãn Lê vì di chứng chân nên tạm thời chưa lái xe được, nếu anh đưa đi, vậy cô cũng sẽ không cự tuyệt.
Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng đi làm cùng nhau.
Trên đường, Giang Vãn Lê bất ngờ phát hiện ngón áp út của Bùi Thầm đã có nhẫn.
Giang Vãn Lê dơ tay cả hai lên, tay hai người đeo nhẫn cưới rất hợp, cười nói: “Em còn tưởng lâu lắm mới về đến.”
Tay Bùi Thầm cầm vô lăng, chiếc nhẫn làm cho bàn tay thon dài, trắng trẻo hơn: “Thúc dục cho nên mới nhanh như vậy.”
Nếu không thúc dục thì sẽ có người bàn tán về hôn nhân của bọn họ.
Dường như Giang Vãn Lê đã hiểu, lại không chắc chắn lắm, vậy anh đưa cô đi làm cũng là để bác bỏ lời đồn?
Thực ra lời đồn không phải không chính xác, quả thật bọn họ là hợp tác liên hôn.
Nhìn vẻ mặt anh chuyên chú lái xe, Giang Vãn Lê nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.
Đã tới nơi, tay cô nắm rất chặt, thật lâu không có động tĩnh gì.
Bùi Thầm liếc nhìn, chiếc thấy trước mắt tối sầm.
Ngay sau đó, má anh có chút ẩm ướt.
Giang Vãn Lê hôn anh.
Tốc độ rất nhanh, thời gian ngắn ngủi, hôn xong liền lui về, sau đó dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Được rồi, đây là thưởng cho anh, cảm ơn anh đã liên hệ chủ xe giúp em.”
Nói xong, cô mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
Bả vai phải đột nhiên bị người kia đè lại, giây tiếp theo, cô lại ngồi nguyên về vị trí cũ, cái gáy ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp bị người đàn ông véo nhẹ.
Bùi Thầm nghiêng người sang cho cô một nụ hôn sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.