Tô Thất Thất dừng lại trước một hồ nước trong, nàng lấy giỏ tre xuống, ngồi xổm trước hồ, thả bàn tay loang lổ vết máu vào trong nước. Đợi sóng nước rửa trôi máu đỏ, nàng lấy thảo dược, đắp trên tay. Quần áo dính đầy bụi đất, nàng khẽ nhíu mày, rồi mới xé xuống một góc váy, quấn quanh miệng vết thương.
Không ngờ bản thân nàng sau khi giết người còn có cảm giác áy náy, Tô Thất Thất muốn cười, nhưng nàng giật giật khóe miệng, làm cách nào cũng không thể cười nổi, lúc đó, ý thức quả thực đã trở nên hỗn loạn. Ít nhất…. lý trí Tô Thất Thất sẽ không cho phép nàng làm ra chuyện tự tổn hại bản thân như vậy
Lúc đó, nếu không giữ lại một tia thanh tỉnh, hẳn là một đao kia sẽ cứa vào… Ngón tay Tô Thất Thất chậm rãi vuốt lòng bàn tay bên kia, cuối cùng dừng lại trên mạch đập ở cổ tay.
Tình trạng của mình, không ai ngoài nàng rõ ràng hơn.
Diêm gia thành Bắc, đời đời đều lấy cứu người làm nhiệm vụ của mình. Ở Tây Phong thành, hễ có người bệnh, dù nặng hay nhẹ, một khi đưa vào nơi này, đều có thể được bảo đảm an toàn. Thậm chí còn có lời đồn, tổ tiên Diêm gia từng là ngự y trong hoàng cung, chuyên bắt mạch cho hoàng thượng, sau này không biết phạm phải tội gì, bị cách chức, biếm làm dân thường, vì thế đã mang theo một nhà già trẻ từ kinh thành đi tới Tây Phong ngàn dặm xa xôi.
Khi dân chúng bàn tán về Diêm gia, đều khen ngợi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.