Ngày mười lăm tháng mười một, sau một quãng thời gian tuyết rơi liên tục tràn ngập thành Tây Phong, hôm đó ánh trăng sáng bỗng chốc nhô cao, mây đen dần dẫn trản ra, ánh sáng bàng bạc chiếu xuống mặt đất. Tuy rằng thứ ánh sáng ấy chẳng mang theo chút ấm áp nào nhưng nó lại tô điểm thêm vẻ đẹp cho bầu trời ban đêm.
Tô Thất Thất ăn cơm xong thì kéo ghế ra ngồi trong sân ngắm trăm. Vầng trắng sáng nhô lên cao nhưng trên bầu trời lại không có ngôi sao nào. Nàng cẩn thận lựa chọn đống thảo dược vừa hái ban sáng rồi dùng sợi dây buộc lại bỏ một bên. Trong mấy loại thảo dược này, có loại là vị thuốc cứu người, nhưng cũng có loại là độc dược khiến người ta liều mạng.
Hôm nay, cách ngày hôm đó chỉ còn bốn ngày.
Nàng biết Nguyễn Lương Ngọc sẽ không đi, cho dù thái độ của nàng có cương quyết hơn nữa, cho dù lời nói của nàng có tuyệt tình hơn nữa.. Tô Thất Thất nghĩ, nếu đối mặt với một người như nàng chắc chẳng có ai có thể chịu được, vì thế biểu hiện của Nguyễn Lương Ngọc hình như cũng quá kì lạ đúng không? Nếu hắn nói đến có cái gọi là nhất kiến chung tình, vậy thì.. ngại quá, nàng không tin cái này được.
Nàng cầm quyển lịch âm lịch, trong ngày mười sáu tháng mười một này có một kí hiệu đặc biệt. Tô Thất Thất nhìn chằm chằm nó hồi lâu, nàng hình như cảm giác được ngày này là một ngày rất quan trọng..
Nhưng mà ngày này, có hay không chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516919/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.