Mọi người vừa bước ra khỏi khách điếm. 
“Vừa nãy Tần Các chủ gọi ngươi là Nguyễn công tử? Ngươi họ Nguyễn?” Nhạc Trì mở miệng. 
Nguyễn Lương Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nghe lầm rồi.” 
Nhạc Trì: “Nhưng rõ ràng ngươi nói với ta ngươi họ Trần.” 
Nguyễn Lương Ngọc: “Ta có nói sao? Không nhớ.” 
Nhạc Trì: “…” 
Tô Thất Thất: “…” 
Nguyễn Lương Ngọc, ngươi có thể viện lý do hợp lý hơn một chút không được sao. 
Diêm gia là hiệu thuốc lớn nhất Thành Bắc, sư muội của Nhạc Trì được thu xếp ở chỗ này. Thấy Tô Thất Thất, ông chủ Diêm rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Nhạc Trì đầy nghi hoặc. 
Ông ta chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính lan ra, việc giải độc đã giao phó Nhạc Trì đi Hoàn Lâm Cung cầu thầy, bây giờ Nhạc Trì trở lại, ông có chút không đoán ra. 
“Ông chủ Diêm, cái này… Thất Thất nói nàng ấy có biện pháp giải độc.” Nhạc Trì giải thích. 
Lời này vừa nói ra, ông chủ Diêm tức khắc ngờ vực nhìn về phía Tô Thất Thất, hỏi, “Thất Thất, con thật sự có thể giải độc?” Tô Thất Thất trong những năm nay đều được Diêm gia cung cấp thuốc, nhưng chưa từng nghe nàng cũng biết hành nghề y. 
“Dạ.” Tô Thất Thất bình tĩnh gật đầu. 
Ông chủ Diêm mừng rỡ, “Thất Thất, sao con không nói sớm, con biết hành nghề y, có thể ở đây giúp ta một ít rồi.” 
Tô Thất Thất lắc đầu, “Con không muốn gây phiền toán, huống chi tiền hái dược liệu đã quá đắt đỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516911/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.