Tiểu Đào ở trạm dịch đợi khoảng nửa giờ mới thấy Tô Thất Thất và Nguyễn Lương Ngọc từ xa dần dần tiến lại gần. Nàng đã mua xong xe ngựa, đêm qua hưng phấn quá mức nên sớm hôm nay khi trời còn chưa sáng đã hứng khởi tràn trề chạy đến trạm dịch, vừa nghĩ đến việc sắp được gặp được nam tử mà mình thương thương nhớ nhớ, trong lòng nàng vừa hưng phấn lại vừa lo âu.
Lúc này, trên người nàng mặc quần áo, chân đi giày ống, trâm cài tóc, tất cả đều là những thứ nàng nhiều năm qua vất vả tận lực tích lũy. Những thứ này chẳng qua là phục sức thường ngày của nữ nhân, nhưng đối với nàng mà nói, tất cả đều do nàng để dành tiền mua.
Nàng muốn lộ vẻ tốt nhất của bản thân trước mặt người kia.
Cho dù, hắn có lẽ chẳng thèm nhìn mình một cái.
Quần áo của Tiểu Đào phần lớn là của khách điếm vứt bỏ, nàng nhặt về, khâu vá sửa chữa, y phục khó tránh xuất hiện miếng vá. Nhưng hôm nay nàng mặc quần áo mới tinh, dựa lưng trên xe ngựa, nhìn nghiêng một bên mặt khó tránh khiến người khác có cảm giác động lòng.
Cũng không phải lộng lẫy tươi đẹp thường thấy như những nữ nhân bình thường khác, ở nàng toát lên một sắc thái tự tin.
Toàn thân nàng dào dạt khát khao.
Khi Tô Thất Thất đến gần, nàng linh hoạt nhảy từ xe ngựa xuống.
“Thất Thất tỷ, xe ngựa này được chứ? Muội biết ông chủ trạm dịch, ông ta chỉ thu muội hai mươi lượng, ừm, cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516891/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.