“ Nguyễn Lương Ngọc, bây giờ ta xem ngươi trốn đi đâu.” 
“ Bao vây chỗ này lại cho ta, một con ruồi cũng không được để trốn thoát.” 
“ Lần này nhất định phải bắt hết tàn dư của ma giáo.” 
“…” 
“…” 
Âm thanh hỗn loạn, làm cho sơn cốc bốc chốc trở nên sôi nổi, ánh nắng mặt trời cuối cùng cũng chầm chậm chui khỏi đám mây, đem theo ánh sáng chói chang bao trùm lên cả sơn cốc yên tĩnh. 
Cung Hách Liên vẫn lạnh lùng đứng đó, bên cạnh hắn, mấy người có tiếng tăm trên giang hồ vẫn cung kính với hắn như trước, có lẽ hắn lại giải thích cái gì đó, hay là làm sáng tỏ cái gì thì Tô Thất Thất vẫn không thương tiếc mà công kích hắn như trước. 
Tô Thất Thất cũng không thất vọng, nhưng kết quả này nằm ngoài dự kiến. Lúc này, sai lầm duy nhất chính là làm liên lụy đến Nguyễn Lương Ngọc đến tận mức này. 
“Bây giờ các ngươi trốn cũng không thoát.” Cung Hách Liên mặt không cảm xúc nói. 
Nguyễn Lương Ngọc không khỏi cười nhạo “Trốn? Ta không biết mũi của ngươi lại giống mũi chó như vậy đấy, thính như nhau.” 
Lời này của hắn vừa nói ra, bốn phía xung quanh lập tức vang lên tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ, xen lẫn trong đó là tiếng mắng chửi vô cùng căm tức, có người xúc động muốn trực tiếp xông lên, lại bị một số người bình tĩnh hơn ngăn lại. 
Sơn cốc yên tĩnh, mùi binh đao ngập tràn, hết sức căng thẳng. 
Ánh mắt Cung Hách Liên dừng lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516879/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.