Trăng sáng sao thưa, treo trên trời cao xa xa. Ngoài cửa sổ, đêm đen tĩnh mịch yên ắng. Tán lá khô chập chờn trong ánh nến, phô bày hình bóng, dao động không ngừng.
Bỗng nhiên có tiếng thở dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh, nhưng không tỏ ra đột ngột mà vừa vặn hòa hợp với bầu không khí này.
Ngày tốt cảnh đẹp, lại có giai nhân trong lòng, sao có thể ngồi ôm không loạn.
Đêm xuân ngắn ngủi nên phải tận hưởng niềm vui trước mắt.
Tô Thất Thất để mặc hơi thở dồn dập mà ấm áp ấy rơi vào cổ. Lúc này, loại tư thế hết sức mờ ám ấy đã đạt đến mức cực điểm. Nhưng nàng lại không lúng túng hay ngượng ngùng. Khi Nguyễn Lương Ngọc nhẹ nhàng hôn lên da thịt trắng nõn, nàng cũng chỉ bình thản đứng ở đó, thậm chí mắt không động.
Giống như hôn nhẹ vào khúc gỗ, bất luận ta cố gắng thế nào, khúc gỗ kia vẫn trơ ra đó, không nhúc nhích, cũng không có cảm xúc. Nguyễn Lương Ngọc không cam lòng, cắn nhẹ lên cái tai mềm mại của Tô Thất Thất, đầu lưỡi thăm dò, rồi bỗng nhiên bao bọc lấy cái tai nhạy cảm.
Tô Thất Thất không khỏi ngẩn người, cơ thể cứng đờ, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Đam Mỹ H Văn
Nguyễn Lương Ngọc vẫn luôn quan sát vẻ mặt của nàng, thấy mặt nàng biến sắc, trong lòng liền có mấy phần đắc ý. Khi người nọ khôi phục sự bình tĩnh một cách nhanh chóng, hắn bĩu môi, cảm thấy mất hứng, “Nàng không thể có một chút phản ứng tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516848/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.