Cứ cho rằng thời gian đã ngưng đọng. Khoảnh khắc nhắm mắt lại, bóng tối xâm nhập mọi thứ, tất cả đều không tồn tại. Rũ bỏ tạp niệm, thậm chí quên mất mình đang sống.
Nhưng tất cả vẫn sẽ tiếp tục như cũ. Thời gian không ngừng trôi về phía trước, chưa bao giờ dừng lại. Dù sao ngươi cũng phải mở mắt ra. Tưởng rằng đã qua ngàn vạn năm, thực tế chỉ là vài phút, vài canh giờ.
Cực kỳ bi thương, đau đến không muốn sống nữa. Ngươi cho là thế giới sẽ sụp đổ, nhưng nó vẫn tồn tại hoàn mỹ như cũ, dùng ánh mắt trào phúng lắng nghe ý nghĩ buồn cười của ngươi.
Lúc Tô Thất Thất đi đến Thủy Nguyệt Câu lâu, chân trời đã tối, ánh trăng lờ mờ tỏa chiếu vào bóng đêm dày đặc, ngựa xe như nước, đường phố náo nhiệt có phần quạnh quẽ. Đây là năm mới, cả nhà đoàn tụ, hiếm có người dạo chơi ngoài đường. Bên cạnh là những ngôi nhà sáng đèn san sát nhau. Nàng dắt ngựa, bỗng không biết đi đâu, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, nghe tiếng hò reo sung sướng của gia đình, vợ chồng vui vẻ đoàn tụ, con cái vui sướng chạy quanh nhà.
Ven đường, bà lão cao tuổi run run rẩy rẩy đi về phía trước, bỗng không biết đụng phải cái gì mà ngã xuống. Bên cạnh bà, ông lão tóc bạc vội vàng cúi cái lưng còng xuống, dùng bàn tay già nua nắm lấy bàn tay kia. Hai người nhìn nhau, một khắc nhìn thấy ánh mắt đối phương, vẫn luôn chỉ mỉm cười nhẹ, không cần ngôn ngữ, thấu hiểu lòng nhau.
Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516821/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.