Quần áo màu trắng của Nguyễn Lương Ngọc bị bé gái làm bẩn, ngón tay Linh nhi dùng sức níu hắn lại, tựa hồ đang sợ hãi bị vứt bỏ. Nguyễn Lương Ngọc bất chợt cúi đầu liếc nhìn cô bé một cái, con ngươi đen của bé gái mờ mịt mông lung tựa như ngọc trai đen vậy, sâu trong mắt có sự khiếp nhược như một con thú nhỏ bị thương. Người đi đường qua lại, những nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá đều đồng loạt né tránh, dùng ánh mắt ghét bỏ xem thường nhìn chằm chằm đứa trẻ bẩn thỉu, sợ sẽ bị dính bụi bặm lên người, thỉnh thoảng cúi đầu nói thầm vài tiếng với nhau, nói mấy câu chê bai.
Nguyễn Lương Ngọc dùng tay sờ sờ cái đầu ủ rũ của đứa bé, dẫn bé tới khách điếm xa hoa phú quý nhất nơi đây.
Tiểu nhị gầy nhom nhanh nhẹn đi tới, dùng khăn lau vắt trên vai phiền chán huơ huơ trong không khí, giọng điệu bén nhọn khắc nghiệt, “Ấy! Nơi này không phải là nơi mà loại người nào cũng có thể tiến vào, các ngươi vẫn nên đi chỗ khác đi.” Tướng mạo Nguyễn Lương Ngọc phi phàm, ngũ quan tuyệt đẹp, đầu tiên là đôi mắt luôn làm cho người ta có cảm giác là một công tử ôn nhu, nhưng mà hắn lại dắt trong tay một đứa trẻ quá mức lôi thôi, tiểu nhị kia tuy rằng bị Nguyễn Lương Ngọc làm cho bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy đứa bé lại đem Nguyễn Lương Ngọc quy thành người bần cùng.
Linh nhi nghe vậy lập tức cúi đầu, có vẻ ỉu xìu phờ phạc. Nguyễn Lương Ngọc nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516801/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.