Chương trước
Chương sau
Úy Vân Kiệt trực tiếp dẫn Úy Tuệ xuất cung.

Mãi đến khi ngồi vào trong xe ngựa, trái tim của Úy Tuệ mới tính là hạ xuống.

"Cám ơn huynh, Đại ca." Nàng chân thành nói.

Úy Vân Kiệt nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Không khách khí."

"A." Hắn trả lời lại khiến Úy Tuệ hào hứng, đụng đụng vào hắn, cười nói: "Ca, chiêu vừa rồi của huynh thật lợi hại, ta thấy trên tay huynh cũng không có cầm đao kiếm gì, sao lại có thể xé quái điểu kia thành mấy mảnh vậy?"

Công phu của Úy Như Tuyết nàng cũng đã thấy qua, nó thực tế hơn, cũng dễ dàng làm cho người ta tiếp nhận một chút, nhưng chiêu vừa rồi của Úy Vân Kiệt, quá huyễn hoặc rồi phải không? Khoát tay, kẻ địch chia năm xẻ bảy, có bản lĩnh này thì thuốc nổ gì gì đó cũng có vẻ vô dụng rồi.

Nàng chớp đôi mắt to linh động, lò mò như đứa trẻ.

Úy Vân Kiệt hơi nheo mắt: "Muội muốn học?"

"Muốn." Úy Tuệ không hề nghĩ ngợi bật thốt lên, đối với nàng mà nói thì nơi này quá nguy hiểm, không phải thích khách thì là quái điểu, nếu nàng cũng có một thân giỏi võ nghệ thì sẽ không sợ nữa.

Úy Như Tuyết đồng ý dạy nàng, nhưng nữ nhân kia xuất quỷ nhập thần, có khi muốn gặp nàng thì còn khó hơn lên trời nữa.

Chẳng bằng, hai bên đều bái sư, dù sao nàng cũng sẽ không lỗ vốn.

Nhưng nói đi thì nói lại, vừa rồi một chiêu đó của Úy Vân Kiệt, còn có khinh công hắn thi triển lúc sau, đều đủ để chứng minh công phu của người này không kém, ngay cả người ngoài nghề như Úy Tuệ nàng cũng cảm thấy, công phu của hắn hơn hẳn Úy Như Tuyết, nhưng một người như vậy thì sao có thể nhận một phế vật bao cỏ trong miệng mọi người làm đồ đệ đây?

Quả nhiên, lời đồn không thể tin, tiểu thuyết cũng không thể tin.

Hiện tại ngẫm lại, người tác giả kia quá bất công, một người nam nhân ưu tú muốn diện mạo có diện mạo, muốn bản lĩnh có bản lĩnh như vậy lại không được nàng ta (tác giả) đề cập đến, cũng thực đáng tiếc.

"Cho." Thấy ánh mắt sững sờ của nàng nhìn mình, Úy Vân Kiệt lấy một chiếc khăn trắng như tuyết từ trong ngực ra đưa cho nàng.

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một chiếc khăn sạch sẻ, tinh thần của Úy Tuệ đột nhiên quay về, nhận khăn, kỳ quái hỏi: "Cho ta cái này làm gì?"

"Lau miệng, nước miếng chảy ra rồi." Úy Vân Kiệt nhẹ nhàng trả lời.

"À." Úy Tuệ dùng khăn lau miệng theo bản năng, sau khi lau qua, còn hỏi một tiếng: "Còn không?" (Sặc)

Khóe mắt Úy Vân Kiệt giật giật. (Anh cũng không biết nói gì)

Úy Tuệ nháy hai cái mắt, trong thoáng chốc hình như ý thức được cái gì, nhìn cái khăn một cái rồi lại nhìn hắn, lập tức phát tác: "Người nào chảy nước miếng hả? Huynh mới chảy nước miếng đấy?"

Bốp, nhét cái khăn vào trong lòng bàn tay hắn, quay mặt qua chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Sắc phôi, mình không biết xấu hổ còn dám trêu nàng như vậy?

Hừ, nàng cũng chỉ nhìn hắn nhiều hơn hai lần, vừa rồi hắn còn sờ mông của nàng đấy, món nợ này còn chưa tính với hắn.

"Còn muốn học nữa hay không hả?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Úy Vân Kiệt lại nhẹ nhàng vang lên.

Úy Tuệ quay lại nhìn hắn, cao ngạo nâng cái cằm nhỏ xinh lên: "Huynh muốn dạy?"

"A." Lại còn sĩ diện với hắn à? Úy Vân Kiệt buồn cười: "Thế nào, không muốn học nữa hả ?"

"Cũng không phải." Nhìn vẻ mặt khó phân biệt của hắn, Úy Tuệ vội nói: "Huynh muốn  dạy thì dĩ nhiên ta muốn học."

"A, vậy thì thôi, ta rất bận rộn." Úy Vân Kiệt nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay vén màn xe nhìn ra cửa sổ: "Ta còn có chuyện, tự muội trở về phủ trước."

"Đừng mà." Úy Tuệ vội vàng bắt được hắn: "Huynh bận gì vậy?"

"Hả?" Úy Vân Kiệt nhíu mày nhìn nàng: "Muội đây là muốn quản ta rồi hả?"

"Không dám không dám." Úy Tuệ hí mắt cười nói: "Không phải chúng ta vừa nói chuyện thật tốt sao? Sao lại đi rồi hả? Lại đây, ngồi xuống trước, chúng ta tâm sự tiếp, chút nữa trở về phủ, buổi trưa bồi nương và đệ đệ cùng ăn cơm, không tốt sao chứ?"

"Ồ." Úy Vân Kiệt ngồi xuống, vẻ mặt bình thản.

Úy Tuệ nằm bên cạnh hắn nói: "Ca, ta muốn theo huynh học bản lĩnh, huynh dạy ta nhé."

"Nghiêm túc?" Hình như Úy Vân Kiệt không tin nàng có quyết tâm này.

"Thật." Úy Tuệ vội vàng gật đầu: "Chờ ta học xong bản lĩnh của ca, lần sau huynh gặp nguy hiểm thì ta cũng có thể cứu huynh."

"A, nghe cũng không tệ lắm." Úy Vân Kiệt khẽ gật đầu.

"Dĩ nhiên, ta muốn học võ nghệ, chẳng những có thể giúp huynh lúc nguy nan, bình thường lúc huynh không có ở nhà, còn có thể bảo vệ nương và đệ đệ." Úy Tuệ nói.

Úy Vân Kiệt suy nghĩ một chút, hình như cũng cảm thấy không tệ, nói: "Được, ta có thể dạy muội võ công. Nhưng điều kiện tiên quyết là muội có thể chịu khổ."

"Đó là đương nhiên." Luyện võ phải chịu khổ, Úy Tuệ đã sớm nhận thức cái này.

"Tuyệt đối nghe ta." Úy Vân Kiệt lại nói.

"Dĩ nhiên, huynh là ca của ta, lại là sư phụ, không nghe lời huynh thì nghe ai nữa." Úy Tuệ cười nói.

Úy Vân Kiệt dựng thẳng mày: "Thôi, nếu như muội có thể làm được hai điều này thì ca sẽ dạy muội."

"Hoan hô." Úy Tuệ hoan hô: "Vậy, khi nào thì bắt đầu vậy?" Cũng đừng giống như Úy Như Tuyết, đồng ý thật tốt nhưng tới bây giờ ngay cả cái trung bình tấn cũng chưa dạy cho nàng nữa.

"Chờ thời gian rảnh rồi lại nói." Úy Vân Kiệt nói.

"Hả?" Thì ra lại là một ngân phiếu khống (lời hứa suông).

"Đến, xuống xe."

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Úy Vân Kiệt kéo nàng xuống xe.

"Nhanh vậy à?" Úy Tuệ cảm thấy chưa trò chuyện được thỏa thích đã bị Úy Vân Kiệt kéo xuống xe rồi.

"Đúng rồi, chúng ta đón Nhạc Nhi trước đi." Úy Tuệ đề nghị.

"Ừ." Úy Vân Kiệt cũng không phản đối.

Hai huynh muội cùng tới chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt.

Thượng Quan Tễ Nguyệt đang ở trong phòng, cùng đối chiếu sổ sách với mấy quản sự trong phủ, trong viện, một mình Úy Vân Nhạc cầm cái xẻng nhỏ xới đất giữa bụi hoa, nhìn thấy Úy Tuệ, trong phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, còn cầm cây cỏ nhỏ vừa mới xới lên, giống như tranh công đưa cho nàng xem.

Úy Tuệ cười, chạy chậm tới bên cạnh hắn, hai tay nâng gương mặt xinh đẹp của hắn, cười nói: "Tiểu Nhạc của ta thật là đẹp mắt, lại còn chịu khó, sáng sớm đã tới xới đất cho bé hoa."

Nhưng nhìn cây cỏ nhỏ trong tay hắn, sao lại cảm thấy hơi khác thường.

Úy Tuệ không khỏi lấy cây cỏ nhỏ trong tay hắn, nhìn kỹ, má ơi, đây không phải là hoa lan quý và nổi tiếng mà Thượng Quan Tễ Nguyệt tỉ mỉ trồng sao?

Vậy mà bị Úy Vân Nhạc xem như cỏ dại mà trừ bỏ?

Híc, quay đầu nhìn cánh cửa mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ Thượng Quan Tễ Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, nói chuyện với người khác.

Úy Tuệ vội vàng cầm lấy cái xẻng trong tay của đệ đệ, vội vàng đào lỗ, chôn nửa đoạn hoa lan vào, sau đó, kéo Úy Vân Nhạc qua: "Đi thôi, đệ đi nói với Tễ Nguyệt thúc thúc, muốn tới chỗ nương ăn cơm trưa."

"Dạ." Úy Vân Nhạc hừ một tiếng, phấn khởi chạy vào phòng.

Chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Tễ Nguyệt xuất hiện ở cửa, thấy huynh muội Úy Tuệ, gật gật đầu, sau đó đồng ý yêu cầu của Úy Vân Nhạc.

Úy Vân Nhạc vui vẻ chạy tới bên cạnh Úy Tuệ, chủ động đưa tay nắm vạt áo nàng.

Nhưng bị người kéo vạt áo, đi đường không được thoải mái, Úy Tuệ nắm lấy tay của hắn.

Dọc theo đường đi, Úy Tuệ kể cho đệ đệ nghe cảnh ngộ nàng gặp phải trong Hoàng cung, hơn nữa khi nói đến quái điểu, vẻ mặt lại càng khẩn trương kích động nói không nên lời, lại tràn đầy tinh thần mạo hiểm, khiến cho Úy Vân Nhạc có cuộc sống đơn thuần bị hoảng sợ, trong đôi mắt tràn đầy hâm mộ và tò mò.

"Tỷ, có thể mang đệ đi không? Đệ muốn xem quái điểu." Cuối cùng, vẻ mặt Úy Vân Nhạc mong đợi cầu xin.

"Hả? Muốn xem quái điểu?" Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến: "Thứ kia vừa xấu xí vừa hung ác, đôi móng sắc nhọn có thể xé nát đệ, đệ không sợ sao?"

"Tỷ tỷ không sợ, Nhạc Nhi cũng không sợ." Úy Vân Nhạc ưỡn bộ ngực nhỏ lên nói.

Khóe miệng Úy Tuệ giật giật, không được tự nhiên liếc nhìn vẻ mặt nhạt nhẽo của Úy Vân Kiệt bên cạnh.

Được rồi, vừa rồi nàng nói không sợ, thật ra là có chút ‘nổ’. lúc này có nhân chứng ở đây, nàng cũng không thể trắng trợn khoác lác, đành phải nói: "Lúc ấy tỷ tỷ cũng rất sợ, nhưng tỷ tỷ lớn hơn đệ, gặp chuyện bình tĩnh hơn đệ. Lại nói, hôm nay có Đại ca ở đấy, nếu không tỷ tỷ cũng sẽ bị quái điểu kia xé nát."

"Thì ra là Đại ca cứu tỷ à." Mặc dù Úy Vân Nhạc không thích nói chuyện, nhưng đầu óc cực kỳ thông minh, theo lời nói vô cùng uyển chuyển của nàng có thể gãi trúng chỗ ngứa lấy được đáp án mình muốn.

"Éc." Khuôn mặt Úy Tuệ đỏ lên: "Xem như thế đi. Nhưng lúc đó may nhờ ta nhanh nhẹn cơ trí, nếu không, không đợi Đại ca tới cứu ta, ta phải đi gặp Diêm Vương rồi. Cho nên đệ đấy, vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi, loại địa phương đó không thích hợp với đệ đâu."

"Tỷ đây là nói Nhạc Nhi ngốc?" Cái miệng nhỏ nhắn của Úy Vân Nhạc nhếch lên, có chút không vui.

Đầu óc Úy Tuệ buộc lại: "Ta nào có ý kia."

"Tỷ tỷ thông minh cơ trí, có thể chạy trốn dưới móng vuốt của quái điểu, Nhạc Nhi ngu dốt, chỉ có ở chở ở nhà, không phải sao??" Úy Vân Nhạc trừng đôi mắt to ngập nước, vô tội nhìn nàng.

Úy Tuệ buồn bực không thôi: "Này, ai dạy đệ thế? Soi mói mặt chữ như vậy? Tỷ không có ý đó."

"Vậy tỷ tỷ đồng ý dẫn đệ đi nhìn quái điểu rồi hả?" Úy Vân Nhạc hưng phấn nắm tay của nàng.

Úy Tuệ hoàn toàn im lặng, cầu xin Úy Vân Kiệt giúp đỡ: "Đại ca, huynh nói cho đệ ấy biết quái điểu kia có bao nhiêu nguy hiểm đi."

"Còn có tác dụng sao? Muội một chưởng là có thể đánh chết quái điểu, ở trong mắt hắn còn có thể đáng sợ hơn sao?" Úy Vân Kiệt bĩu môi nói.

Khuôn mặt Úy Tuệ đỏ bửng: "Không phải tại ta kích động nói sai sao chứ? Là huynh đánh chết, ta là nhân chứng."

Úy Vân Nhạc chớp mắt to, rốt cuộc rõ ràng, Nhị tỷ là đang khoác lác, càng chắc là, Nhị tỷ thiếu chút nữa bị quái điểu xé nát, là Đại ca cứu.

"Đại ca, dẫn đệ đi xem quái điểu, đệ muốn bắt một con về nuôi." Úy Vân Nhạc buông tỷ tỷ ra, lao vào trong ngực của ca ca.

Úy Tuệ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, da trâu (ý khoác lác) không nên tùy tiện thổi, thổi không tốt thì sẽ nổ.

Ai, chỉ là, ai có thể biết tiểu tử này lại có ý tưởng ngoài dự đoán như vậy chứ, còn muốn bắt quái điểu về làm sủng vật mà nuôi dưỡng?

"Được."

Nhưng càng làm cho Úy Tuệ kinh ngạc chính là Úy Vân Kiệt thế nhưng đồng ý: "Đại ca đồng ý bắt một con quái điểu về cho đệ, nhưng đệ cũng phải đồng ý Đại ca, đọcc sách thật giỏi, không cho phép chạy loạn khắp nơi."

"À." Úy Vân Nhạc gật đầu: "Được, đệ đồng ý với Đại ca."

Hai huynh đệ đạt thành nhận thức chung.

Lại làm cho Úy Tuệ không hiểu ra sao: "Nhạc Nhi đã đọc sách rồi sao? Thế mà ta lại không biết, còn nữa, hắn chạy loạn khắp nơi rồi hả?" Trừ Úy phủ, hắn còn biết những chỗ khác sao?

Chỉ là, hai huynh đệ kia không ai trả lời nàng.

Nhưng Úy Vân Nhạc cũng tốt bụng, quay đầu lại nắm tay nàng nói: "Tỷ, đệ muốn ăn thức ăn tỷ nấu."

Nhắc tới nấu ăn, Úy Tuệ lại tự tin, sờ sờ đầu đệ đệ, sảng khoái nói: "Được, muốn ăn món gì thì nói tên, tỷ đều làm cho đệ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.