Lúc đó, so sánh với bên này của Úy Tuệ, mẫu tử ba người vui vẻ ăn điểm tâm, bên kia của Úy lão phu nhân, thức ăn vẫn còn bày trên bàn, cả đám nữ nhân đều đứng ở một bên, cung kính nghe bà răn dạy, tình cảnh thật lạnh lẽo.
Mặt của Úy lão phu nhân cũng cực kỳ lạnh, đầu tiên bà nhìn về phía Úy Thiên Phong, giọng điệu không nóng không lạnh: "Hôm qua sai người đến nói với con, kêu con sáng nay đến xin lỗi nữ nhân kia và Úy Tuệ, con đã đi chưa?"
Trên khuôn mặt anh tuấn của Úy Thiên Phong vẫn còn vài dấu móng tay, bộ dáng hết sức nhếch nhác: "Hôm qua nhi tử hơi kích động, cũng kỳ quái nữ nhân kia, chúng ta từ xa trở về, nàng ta lại giả bộ bệnh không đến, nhi tử cũng là tức quá, mới qua hỏi một chút. Ai ngờ lại bệnh thật."
Một câu cuối cùng, hắn cũng là có tâm nói đỡ cho Tiêu Minh Ca, hi vọng trong lòng lão phu nhân đừng vì chuyện này mà tức giận.
Nói thật ra, mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, người đứng giữa xui xẻo nhất là hắn đây, kẹp ở bên trong, không thể đắc tội người nào.
"Được rồi, thân thể của nàng, mấy năm nay cũng không biết tìm biết bao nhiêu đại phu đến xem, cũng đều tới ít mà trở về nhiều. Thôi, ta thấy đây là tâm bệnh, nàng còn giận lão bà ta năm đó mang Tuệ Nhi qua đây nuôi." Vẻ mặt Úy lão phu nhân lạnh lùng nghiêm nghị sâu kín nói.
Úy Thiên Phong không dám lên tiếng, chuyện này từ lúc Úy Tuệ ra đời, mẹ chồng nàng dâu hai người lập tức tranh đoạt, cũng đã trôi qua mười mấy năm rồi, hai người vẫn không cởi bỏ được vướng mắc này, hắn cũng buông tha rồi.
May mà Úy lão phu nhân là một người thức thời, thấy hắn như vậy, cũng khẽ thở dài: "Thôi, phía bên ta không cần con hầu hạ, đi xin lỗi nàng đi."
"Vâng" Về sau Úy Thiên Phong cũng nghĩ tới, chuyện ngày hôm qua, quả thật hắn hơi lỗ mãng, chỉ vì sợ lão phu nhân buồn bực, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm phu thê, ngẫm lại lời nói của nữ nhi, trong lòng hắn thật hổ thẹn.
Vốn hắn cũng muốn đến xin lỗi Tiêu Minh Ca, nhưng không cúi đầu được, lúc này Úy lão phu nhân lên tiếng, mặc kệ có phát ra thật tâm hay không, hắn đều giả vờ ngu ngốc nghe lời bà, vội vội vàng vàng rời đi, giống như sợ lão phu nhân đổi ý.
Kỳ thật Úy lão phu nhân không phải đổi ý, mà bà kinh ngạc, nếu theo như trước kia, Úy Thiên Phong không phải có thái độ này.
Đừng nói đi xin lỗi, chỉ sợ lão phu nhân vừa nói ra lời này, hắn nhất định sẽ tức giận chỉ ra chủ ý này có phải của Tiêu Minh Ca hay không, nàng hoàn hoàn không đặt phu quân là hắn vào trong mắt, nói không chừng còn ầm ĩ một trận nữa.
Nhưng bây giờ hắn lại ỉu xìu rời đi.
Rốt cuộc là chủ định của hắn, hay là thật sự nghe lời mình?
Trong lòng Úy lão phu nhân không tính toán được chính xác, kể từ hôm qua Úy Tuệ quấy rối xong thì thông suốt, đột nhiên bà cảm thấy đối với cái nhà này và với những người trong nhà, hình như không còn nắm bắt được nữa.
"Nương." Úy Thiên Phong vừa đi, phu nhân Nghiêm thị Chi thứ hai vội vàng mở miệng, ánh mắt nàng ta sưng đỏ, xem ra đã khóc, lúc này giọng nói cũng mang theo giọng mũi dày đặc: "Người định nhốt Châu Nhi tới khi nào? Nay là mùa đông khắc nghiệt, nàng là một tiểu cô nương, người để cho nàng ở trong phòng củi, không ăn không uống, muốn để cho nàng chết hay sao?"
Khóc lóc kể lể một hổi, khiến Úy lão phu nhân ngây ngẩn cả người: "Cái gì? Châu Nhi ở phòng củi?"
Hôm qua, sau khi Úy Tuệ đi, bà lập tức phái ma ma tâm phúc đi chăm sóc Úy Minh Châu, chỉ sợ Úy Tuệ sẽ âm thầm làm điều ác với tôn nữ ruột này, hơn nữa, cũng không hạ lệnh nhốt nàng trong phòng củi mà.
"Đúng vậy, cũng đã qua một đêm, cũng không cho gặp mặt, thật sự gấp chết người mà, hu hu." Nghiêm thị vừa khóc vừa nhìn về phía Úy Thiên Minh bên cạnh, thấy hắn từ đầu đến cuối không nói một tiếng, không khỏi tức giận đánh vào trên cánh tay của hắn.
"Ngươi nói gì đi chứ, chẳng lẽ Châu Nhi không phải nữ nhi của ngươi? Hu hu, Châu Nhi đáng thương của mẹ, trong nhà này, trừ nương ra, còn có ai quan tâm con nữa chứ. Mắt con bị mù rồi, lúc trước khi đầu thai sao không nhìn thêm vài lần, khăng khăng gửi hồn vào trong bụng mẹ, nương không thể bảo vệ con, để cho con chịu nhiều đau khổ, nương có lỗi với con mà. Nếu con có chuyện không may, nương phải sống thế nào đây."
Trong phòng này không có nha hoàn bà vú hầu hạ, cho nên, Nghiêm thị cũng không để ý mặt mũi, dứt khoát buông lá gan kêu khóc, cũng coi như tuông ra những oán khí chôn dưới đáy lòng mấy năm nay.
Gả cho nam nhân tiều tụy vì bệnh thì cũng thôi, còn là một kẻ bất lực (ý hèn nhát vô dụng chứ ko phải ko được vụ kia nha, haha).
Nữ nhi của nàng vốn là tôn nữ ruột của lão bà chết tiệt này, nhưng lão bà này lại hắc tâm lạn phế (lòng dạ độc ác, phổi thì thối nát),nhi tôn (con cháu) ruột thịt không thương, chỉ cưng chiều tiểu ma nữ kia tới tận trời, thật sự là lão hồ đồ, sao không chết sớm một chút chứ?
"Nhị tẩu, đừng khóc, trước tiên hỏi rõ ràng sao lại thế này, nương cũng không giống như hiểu rõ sự tình." Úy Nhược Lan và nữ nhi Vân Phượng Kiều vội vàng tiến lên khuyên giải Nghiêm thị.
Nghiêm thị nắm lấy tay hai người khóc rống lên.
Úy lão phu nhân nghe xong nhíu mày, quải trượng (cây gậy) đập bốp bốp lên mặt đất vang dội, quát: "Ta còn chưa có chết đâu, còn chưa tới phiên ngươi tới khóc tang."
Hôm nay là muốn thay đổi sao? Đầu tiên là Úy Tuệ, sau đó là Úy Thiên Phong, hiện tại ngay cả người đàn bà ngu xuẩn như Nghiêm thị, cũng dám láo xược trước mặt bà?
"Nương." Úy Thiên Minh nhịn xuống mùi tanh trong cổ họng, mặt trầm xuống khuyên một câu: "Đừng so đo với nàng ta."
Úy lão phu nhân nhìn hắn một cái, trong đôi mắt khô sâu cuối cùng cũng có một chút từ ái: "Con còn đứng lâu ở đây làm gì? Thân thể sao có thể chịu đựng được? Con mau trở về nghỉ ngơi, chuyện của Châu Nhi đã có ta đây."
"Dạ." Úy Thiên Minh vốn chán ghét những thứ chuyện nhà chuyện cửa này, đáp một tiếng, xoay người rời khỏi.
Nghiêm thị sửng sốt, bản năng đưa tay muốn kéo hắn: "Sao ngươi lại đi? Ta làm sao bây giờ?"
"Ngươi ở lại." Úy lão phu nhân lạnh lùng nhìn Nghiêm thị, thật muốn hung hăng tát vào cái mặt vừa ngu xuẩn vừa đáng thương của nàng ta, nhưng hiện tại không phải lúc.
Cũng may, Nghiêm thị là con cọp giấy, vừa rồi Úy Thiên Minh ở đây, nàng ta có hắn làm chỗ dựa, hắn vừa đi, cả người nàng giống như mất đi cột sống, lập tức xụi lơ ngã ngồi xuống đất, nức nở: "Châu Nhi đáng thương của mẹ."
"Câm miệng." Úy lão phu nhân nghiêm khắc quát, ngược lại quay ra cửa hô: "Tân ma ma."
Rất nhanh, một lão ma ma hơn năm mươi tuổi đi vào: "Lão phu nhân? Tân ma ma không có ở đây."
"Không có ở đây?" Úy lão phu nhân nghi ngờ, hôm qua phái bà đi chăm sóc Úy Minh Châu, trước khi đi, bà còn phân phó một phen nói để cho bà (Tân mama) khuyên nhủ Úy Minh Châu, không cần vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
Nhưng, hôm qua trải qua bị Úy Tuệ náo loạn một hồi, hơn nữa lặn lội đường xa, vừa về tới phủ, tinh thần có chút không minh mẩn, còn không có dùng cơm tối đã nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa tỉnh lại đã đến bình minh, cũng chưa hỏi chuyện Tân ma ma.
Nhưng Tân ma ma đi theo bà hơn bốn mươi năm, mặc dù ở Úy phủ cũng coi như lão nhân, bà làm việc không có lo lắng.
Cho nên lúc này Úy lão phu nhân cũng không nghi ngờ điều gì, chỉ hỏi: "Người đâu? Mau gọi bà tới gặp ta."
Lão ma ma bị hỏi, cũng sững sốt: "Tối hôm qua đã không thấy, lão nô đi hỏi một chút."
Vừa hỏi lại tìm khắp nơi trong Úy phủ vẫn không thấy Tân ma ma.
Trong lòng Úy lão phu nhân hồi hộp, đã có dự cảm không tốt.
Nhưng dự cảm là dự cảm, đợi khi sự thật được bày ra trước mắt, mới cảm thấy được điều đó thật khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Tân ma ma chết rồi, phát hiện thi thể trong hồ nước ở hậu hoa viên, lúc vớt lên, người bị ngâm nước phình to gấp hai.
Úy lão phu nhân chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]