Chương trước
Chương sau
Nụ cười của hắn vô cùng trong sáng, chẳng lộ chút nào là đùa cợt cả, giống như hắn thật tâm hoan nghênh nàng đến quấy rầy, khiến cho Cung Khanhmột chút cáu kỉnh cũng không có, mà khuôn mặt tự nhiên nóng lên.

Lúc này tên thái giám trông giữ hầm băng mới vội vội vàng vàng mang chiếc áo choàng đến.

Cung Khanh là người vốn ưa sạch sẽ, vừa nhìn thấy chiếc áo choàng không biết tìm ở đâu ra kia thì trong lòng có chút kháng cự, cho dù cơ thể vẫnlạnh run lên từng trận nhưng không muốn khoác chiếc áo kia lên người,nhưng Mộ Trầm Hoằng đã nhanh tay khoác chặt chiếc áo lên người nàng, sau đó đưa tay xuống nhân thể nắm lấy tay nàng.

Điều này thực hơi quá đáng. Nàng đang chuẩn bị nổi giận thì ai ngờ rất nhanh hắn đã buông tay nàng ra, còn tỏ vẻ ân cần nói: “Tay của Cung tiểu thưlạnh quá!”

Cung Khanh: “…”

Ngọn lửa giận dữ vừa mới cuộn lên trong long đã bị dập tắt, bởi lẽ hành vicầm tay này rất quang minh chính đại, tao nhã lịch thiệp, đạo mạo trangnghiêm, chân thành chu đáo, nếu mà nổi giận thì chẳng phải lộ rõ tự mình đa tình sao.

Nàng hậm hực đi ra khỏi khu vực hòn giả sơn, ánh nắng chiếu rọi khiến cơ thể thêm ấm áp, nàng lại liên tục hắt xì hơi thêm vài cái nữa.

Mộ Trầm Hoằng lập tức nhìn ngó gương mặt của nàng đầy vẻ thân thiết, dặndò Lý Vạn Phúc: “Nhanh đi nấu một bát canh gừng nóng, rồi truyền TiếtLâm Phủ vào đợi trong Noãn các.”

Lý Vạn Phúc lập tức chạy lon ton rời đi.

Cung Khanh nghĩ, không thể tiếp tục khước từ sự an bài của hắn, bởi vì cơthể là của mình, lấy sức khỏe của bản thân để đấu với hắn thì thật không sáng suốt, trong cung này vốn có một dòng nước xiết đang ngầm cuộnchảy, ở ngoài sáng có A Cửu, trong bóng tối có hai mươi mấy vị cô nươngxinh đẹp, giờ lại thêm một vị Thái tử điện hạ đang ở trước mắt, đềukhông phải là những đối thủ dễ dàng đối phó, bất luận thế nào cũng phảitự bảo vệ bản thân mình trước, lúc nãy vừa bị lạnh cóng trong hầm băng,nếu không chăm sóc tốt sẽ dễ sinh bệnh, chi bằng cứ uống một chút thuốcphòng ngừa thì cũng tốt.

Lý Vạn Phúc đi rồi, sau lưng chỉ còn lại vài tiểu thái giám cách hai người mười mấy bước chân, bọn họ lại lặng im không nói lời nào, khiến cho bầu không khí càng thêm mập mờ.

Nàng không muốn đi gần hắn quá, bèn cố tình đi cách sang bên phải một chút,kết quả, chẳng bao lâu sau nàng đã bị dồn đến bãi cỏ ven đường. Hếtcách, nàng đành đi chậm lại, muốn nhường cho hắn đi trước. Kết quả, bước chân của hắn cũng chậm đến nỗi không thể chậm hơn, vừa khéo để sánh vai cùng nàng. Nàng đành phải bước nhanh hơn một chút, đại bất kính đi lênphía trước hắn. Đáng tiếc, người ta chân dài, mỗi bước chân chỉ cần lớnhơn một chút, thì thoáng chốc lại kề vai gần bên.

Chắc chắn là cố ý rồi. Trong lòng Cung Khanh mài dao xoèn xoẹt, không chút do dự chuẩn bị bằm nát Thái từ điện hạ như tỏi giã.

Ra khỏi ngự hoa viên là đến một con đường râm mát thông sang Đông cung. Đi thêm một lát thì đến Noãn các phía đông của Ung Minh điện, ngự y TiếtLâm Phủ đã được triệu đến, đang đứng đợi ở hành lang.

Nhìn thấy Thái tử điện hạ, Tiết ngự y liền cúi người thi lễ.

Mộ Trầm Hoằng phất phất tay : “Cung tiểu thư trong người không được khỏe, Tiết thái y khám cho nàng xem sao. ”

Tiết Lâm Phủ cung kính vâng lời, đi theo Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh vào trong Noãn các.

Vừa bước vào trong, có một luồng hơi ấm mang theo mùi thơm thoang thoảngphả thẳng vào mặt, Cung Khanh lại hắt xì thêm một cái, do trong Noãn các khá yên tĩnh, nên âm thanh này ngân vang giống như bị vọng lại, phíasau vang lên tiếng cười khe khẽ của Mộ Trầm Hoằng.

Cung Khanh mặt nóng bừng, cười ngại ngùng : “Tiết đại phu, trong người takhông có chỗ nào khó chịu cả, chỉ là vừa nãy bị lạnh thôi.”

Vừa hay Lý Vạn Phúc cũng bưng một bát canh gừng nóng hổi đến.

Cung Khanh cố đè nén luồng khí giận dữ chanh chua xuống, một hơi uống cạnbát canh gừng, rồi hướng đến Lý Vạn Phúc cất tiếng cảm tạ.

Sau khi uống bát canh gừng nóng và ở trong Noãn các đầy mùi hương ấm áp,nàng cảm thấy cơ thể đã tốt hơn nhiều, nhưng vừa nãy ở trong hầm băng,khí lạnh như thấu tận gan cốt, không thể chỉ trong chốc lát mà xua tanhết được, sắc mặt của nàng vẫn còn trắng bệch. Nhưng cho dù rất lưuluyến chỗ ấm áp này, nàng cũng không muốn ở lại đây lâu, bởi vì Mộ TrầmHoằng đang ngồi trước mặt, dùng ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn nàng chămchú, ánh mắt ấy còn dán chặt hơn cả keo bong bóng cá.

Nàng cúi thấp đầu, thấp thật thấp, cho ngươi nhìn, nhìn một chỏm tóc của Lưu Hải 1 ấy

1Lưu Hải : Tiên đồng trong truyền thuyết của Trung Quốc, trươc trán để một chỏm tóc ngắn, cưỡi cóc, tay múa chuỗi tiền.

Trong mắt hắn thoáng ý cười, e hèm … tiểu nha đầu quả là thú vị.

Tiết Lâm Phủ xem mạch cho Cung Khanh, nói thật, lần này một chút ốm yếu cũng không có nên Tiết đại phu không kiềm chế được khạc nhổ trong lòng. Lãophu tốt xấu thế nào cũng là một người có danh trong thiên hạ, được xưngtụng là thần y Quỷ Kiến Sầu, vậy mà Cung tiểu thư cô không có việc gìnăm lần bảy lượt cứ sai người tìm ta bắt mạch, ỷ vào việc ta không dámtìm cô để tính tiền đúng không ?

Thế là Tiết thần y thêm một lần nữa trịnh trọng kê một đơn thuốc vô thưởng vô phạt cho Cung tiểu thư rồi buồn bực cáo lui.

Mộ Trầm Hoằng lên tiếng :“ Cung tiểu thư cứ ở lại đây cho cơ thể ấm thêmchút nữa, đợi một lát sắc thuốc xong, uống hết rồi hãy đi. ” Dứt lời,liền sai Lý Vạn Phúc đi sắc thuốc.

Cung Khanh ngồi ở chỗ này thấy ngày dài tựa năm, chẳng muốn nấn ná thêm chút nữa, nên vội vàng nói : “ Thần nữ có thể mang thuốc về Minh Hoa cung tự sắc, không dám làm phiền Lý tổng quản. ”

Lý Vạn Phúc lập tức cười nói : “ Cung tiểu thư đừng nói vậy, lão nô chỉmong có thể dốc sức vì Cung tiểu thư. ” Nói rồi liền cười hì hì cầm đơnthuốc đi ra. Có thể thăng đến chức Đông cung tổng quản, nếu không hiểuhết tâm tư của chủ nhân, thì cũng chỉ như một sợi len khô.

Mộ Trầm Hoằng mỉm cười nói : “ Cung tiểu thư thân thể ngàn vàng, e rằngkhông chịu được sự xâm nhập của hàn khí, trong Minh hoa cung lại khôngcó lò sưởi, hãy cứ ở lại đây thì tốt hơn. Việc này đều do A Cửu gây ra,nếu Cung tiểu thư có chỗ nào không khỏe, ta thân là hoàng huynh của ACửu, sao có thể an lòng, đừng nói việc đối mặt với Cung Thượng thư màgiải bày, cho nên mong Cung tiểu thư bảo trọng ngọc thể. ”

Vừa nghe đến hai chữ “ ngọc thể ”, trái tim Cung Khanh như thắt lại, haichữ ấy khi vừa thoát ra khỏi miệng hắn, sao mà nghe lại mờ ám đến vậy …

“ Sắc mặt Cung tiểu thư đỏ quá, có phải là bị sốt rồi không ? ” Vừa nóihắn vừa sán lại định đưa tay lên sờ trán nàng. Cung Khanh không nhịnđược nữa, liền ném về phía hắn một ánh mắt sắc lẹm.

Hiển nhiên Thái tử điện hạ không phải là hạng người tham sống sợ chết, hắnnở nụ cười thoảng nhẹ như mây gió biến ánh mắt sắc như dao của nàngthành vô hình, rồi áp bàn tay sạch sẽ ấm áp lên trán nàng.

“ Đúng là hơi nóng, Cung tiểu thư nên ngồi ở trên giường lò 1 thì tốt hơn. ” hắn nói đầy vẻ ân cần, chìa tay ra làm bộ dìu nàng.

1 Giường lò : Còn gọi là giường đất hoặc giường gạch dùng để sưởi ấm, là vật dụng của người phương Bắc Trung Quốc hay dùng.

Cung Khanh mắt hạnh trợn tròn, đã ở vào vùng giáp ranh bão nổi rồi đấy,người cứ dám làm quá thêm chút nữa thử xem! Lão hổ không ra oai ngươitưởng là mèo ốm à ? Đông cung Thái tử thì đã sao, chòng ghẹo dân nữ cũng cương quyết không được!

Mộ Trầm Hoằng dường như cảm nhận được sát khí hừng hực của Cung tiểu thư,nên rất quân tử nhìn nàng, mỉm cười nói : ” Thuốc còn chưa sắc xong, tacùng Cung tiểu thư chơi một ván cờ được không ? ”

Việc đó … hừm, chắc muốn đấu văn không đấu võ đây. Cung Khanh thu hồi sátkhí, ngồi lên chiếc giường lò để cơ thể ấm áp hơn một chút, nhân tiện hạ hắn một ván để rửa hận trong lòng.

Nước cờ của Thái tử điện hạ chỉ có vậy thôi sao ? Hoàn toàn không chịu nổimột đòn đả kích của nàng. Đã kết thúc ván cờ với thất bại thảm hại, vậymà thuốc vẫn chưa sắc xong ư ? Lý tổng quản, có thật là ông đi sắc thuốc không đây ?

Chiếc đồng hồ cát đếm ngược thời gian chảy xuống từng chút từng chút một,trong Noãn các không khí ấm áp như mùa xuân, mùi long diên hương phấtphơ thoang thoảng.

Cung Khanh chốc chốc lại nhìn ra cửa, mỏi mắt ngóng trông.

Mộ Trầm Hoằng cười cười, tỏ vẻ thấu hiểu tâm tư của nàng nên sai nội thịđứng ngoài cửa :“ Đi xem Lý Vạn Phúc sắc thuốc xong chưa ? ”

Đúng lúc này, Lý Vạn Phúc giống như đã chờ sẵn ngoài cửa liền bưng một bátthuốc xuất hiện, cười hì hì nói : “ Xong rồi, nhưng vẫn còn hơi nóng,Cung tiểu thư cẩn thận kẻo bỏng. ”

Cung Khanh cất lời cảm tạ rồi nhận lấy bát thuốc, uống từng ngụm từng ngụmnhỏ cho đến hết, haiz … xem như là đã thành công rồi, cuối cùng cũng cóthể đi được.

Nàng đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng nói : “ Đa tạ điện hạ chiếu cố, cho phép thần nữ cáo lui. ”

Mộ Trầm Hoằng cười hi hả : “ Cung tiểu thư, nếu có thời gian thì đến tìm ta chơi cờ, nói chuyện. ”

So với lời mời lần trước thì rõ ràng là lộ liễu hơn nhiều … Cung Khanh mặt đỏ bừng, trong lúc quẫn bách “ dạ ” một tiếng cho có lệ, nhưng tronglòng thầm nghĩ : “ Xin lỗi điện hạ, có rãnh ta cũng chẳng thèm đến. ”

Hắn cười cười nhìn nàng : “ Cung tiểu thư sẽ không giống lần trước chứ, rủ cả một đám người cùng đến ? ”

“ Không đâu. ” Cung Khanh khom người thi lễ, vội bước đi như bay rời khỏi Noãn các, nhìn nàng giống như một chú chim nhỏ sổ lồng bay đi.

Chiêu cũ như vậy, sao có thể dùng hai lần hả, Thái tử điện hạ.

Ai ngờ, vừa bước xuống bậc thềm đã gặp một thân ảnh yêu kiều đang thướt tha đi đến.

“ Cung tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây ? ”

Mới đầu Tiết Giai tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó đôi mắt cong cong liền thấp thoáng nét cười dịu dàng.

Cung Khanh thầm kêu xui xẻo, sao lại vừa khéo đụng phải nàng ấy nhỉ, nhưngcũng chẳng có gì là lạ cả, người ta đến tìm biểu ca, hợp tình hợp lýthôi mà. Chỉ có sự xuất hiện của mình ở chỗ này mới là không hợp tìnhhợp lý thôi.

Lý do vì sao mình xuất hiện ở chỗ này nếu nói ra thì thật dài dòng. Nhưngmặc kệ, cho dù dài dòng thì cũng phải đem việc này giải thích cho rõràng, nếu không Tiết Giai trở về Minh Hoa cung nói ra cho mọi người cùng biết, thì lúc đó mình có trăm miệng cũng không biện bạch được.

Thế là Cung Khanh liền đem đầu đuôi ngọn ngành của việc tại sao mình xuấthiện ở đây kể lại chi tiết cho Tiết Giai nghe, cuối cùng nói : “ Thái tử điện hạ sợ ta bị nhiễm lạnh mà sinh bệnh, nên bảo ta đến chỗ này, triệu Tiết ngự y đến bốc thuốc. Việc này xin Tiết muội muội giữ kín giùm cho, nếu để truyền đến tai Hoàng hậu nương nương, nương nương lại trừng phạt An phu nhân hoặc quở trách công chúa, thì chẳng phải là lỗi của ta sao. ”

Tiết Giai ngộ ra nói : “ Thì ra là vậy, An phu nhân sao lại bất cẩn như vậy, để quên tỷ tỷ trong hầm băng, nếu để di mẫu biết được, chắc chắn sẽtrách phạt bà ấy. ”

“ An phu nhân tuyệt không phải cố ý, ta đoán chắc là do cửa hầm băng bị kẹt. ”

Tiết Giai nắm lấy tay nàng đầy vẻ quan tâm : “ Bây giờ tỷ còn thấy lạnh nữa không ? ”

“ Uống một bát canh gừng nóng, lại uống thêm một chén thuốc của Tiết thần y, ta đã không còn gì đáng ngại. ”

“ Tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, quay về đắp chăn nằm nghỉ ngơi đi. ”

“ Đa tạ muội muội quan tâm, ta đi trước nhé! ”

“ Dạ, tỷ đi cẩn thận! ”

Cung Khanh thở phào nhẹ nhõm, quay người rời đi. Chỉ mong lần này, nàng ấycó thể giữ mồm giữ miệng, đừng quay về Minh Hoa cung gây ồn ào nữa, sợnàng ấy quá rồi.

Tiết Giai nheo nheo mắt nhìn hình bóng xinh đẹp của Cung Khanh rời đi, rồilại nhìn hướng Noãn các, cuối cùng nàng quay người đi đến Dục Tú cung.

Còn chưa đến chính điện, nàng đã nghe thấy ở phía trong vang ra một tràngcười giòn giã, người dám cười buông thả như vậy trong cung Dục Tú, chỉcó mình A Cửu Công chúa.

Tiết Giai mỉm cười bước vào trong điện : “ Công chúa có việc gì mà vui vẻ vậy ? ”

A Cửu sau khi cười ha ha xong mới nói : “ A Giai, lúc nãy Cung Khanh bịnhốt trong hầm băng lạnh quá nên bị ngất đấy. ” Nói xong thì vô cùng híhửng đưa hai tay xoa xoa má, “ Ai da ! Cười đến nỗi hai má của ta đauhết cả rồi ! ”

Trên mặt Tiết Giai lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng rạng rỡ, hỏi : “ Công chúa cũng không thích nàng ấy sao ? ”

Chỉ một chữ “ cũng ” cũng đủ cho A Cửu cười không ngớt, nàng ta nhíu mày : “ Nghe khẩu khí, thấy ngươi cũng không thích nàng ta đúng không ? ”

“ Thực ra ban đầu thần cũng rất thích nàng ấy, bởi cứ ngỡ rằng nàng ấy an phận hồn nhiên, không tranh giành với ai, nhưng ai ngờ lúc nãy, thần đi qua chỗ biểu ca, nhìn thấy nàng ấy từ trong Noãn các đi ra. ”

A Cửu mày liễu nhíu chặt : “ Cô ta đi tìm hoàng huynh ? ”

“ Thần cũng ngạc nhiên, bình thường thấy nàng ấy rất thâm trầm, cứ ngỡrằng không muốn tranh giành với người khác, thì ra là lén tìm cơ hội cho riêng mình. ”

A Cửu hừm một tiếng, nói giọng khinh thường : “ Cho dù nàng ta có tự trèo lên chiếu, thì mẫu hậu cũng không để nàng ta đạt được ý đồ của mìnhđâu, xem ra nàng ta tự rước nhục vào thân rồi. ”

Tiết Giai cười dịu dàng : “ Thần ghét nhất là loại người giả dối, đã muốn gả cho biểu ca rồi, hà tất còn phải làm ra vẻ mình là người siêu phàmthoát tục, ra vẻ thanh cao chẳng thèm đếm xỉa đến. ”

Thực ra đối với Tiết Giai, A Cửu chẳng có tình cảm thắm thiết gì, thậm chítận trong đáy lòng còn có chút khinh bỉ, bởi phụ thân Tiết Mẫn của nàngấy, xuất thân vốn chẳng phải dòng dõi trâm anh thế phiệt, sau này ỷ thếdựa vào sự nâng đỡ của Độc Cô Hoàng hậu mới có thể thăng tiến. trong mắt A Cửu, cả lời nói và hành động của Tiết Mẫn đều mang hơi hướng của kẻnhà giàu mới nổi, còn lúc ở trước mặt của Độc Cô Hoàng hậu và Tuyên Vănđế thì giống như con chó giữ nhà, chẳng có chút tự tôn gì, thực ra việcnày không tiện công khai cho mọi người cùng biết.

Nhưng hôm nay, được một phen nghe Tiết Giai đánh giá về Cung Khanh như vậy,thật đúng là thoái mái trong lòng, không khỏi có thêm vài phần thânthiết đối với nàng ấy và mơ hồ cảm thấy như là mình có thêm đồng minh.

Tiết Giai lại nói : “ Ngày đó Nhị ca bảo thần hẹn nàng ấy đến Ngự hoa viên … ”

A Cửu không đợi nàng ấy nói xong, liền cắt ngang, “ Thế nào, Nhị ca củangươi cũng thích nàng ấy sao ? ” Nữ nhân đa số đều thích bàn tán, đặcbiệt là việc của tình địch. A Cửu cũng không ngoại lệ, nghe được nộitình, vừa hiếu kỳ, vừa khinh thường, mắt Tiết Nhị thế nào mà lại xemtrọng nàng ta nhỉ, đúng là quê mùa hệt như phụ thân của hắn.

Tiết Giai bĩu môi : “ Công chúa không cảm thấy gương mặt lẳng lơ của nàng ấy nam nhân đều rất thích sao ? ”

Đúng vậy. Trong lòng A Cửu bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Túy Thạch, ngay lập tức một dòng khí oán giận lại dâng lên.

Vừa nghĩ đến hắn thì An phu nhân bước vào bẩm báo : “ Công chúa, Thẩm đại nhân cầu kiến. ”

A Cửu ngẩn người, rồi nhanh chóng vui mừng đứng lên không biết chàng đến có việc gì ?

Nàng ta lập tức đứng dậy đi ra ngoài, được vài bước liền quay lại đứng trước gương nhìn ngắm, trong gương là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dễ làmngười khác động lòng, ánh mắt thì lộ rõ sự vui mừng hớn hở.

An phu nhân nhìn vẻ mặt hân hoan của A Cửu thì len lén thở dài, bà biết rõ Thẩm Túy Thạch đến để trả ngân lượng, thật đúng nói là làm, lại còn rất nhanh nữa.

Trong ánh nắng ấm áp, dưới thềm ngọc,Thẩm Túy Thạch đứng đó thân hình tuấntú, mặt mũi khôi ngô, dáng dấp cao gầy ẩn chứa vẻ thanh cao ngạo nghễ.

Nhìn thấy chàng, A Cửu vô cùng mừng rỡ, nhưng nhìn thêm lần nữa thì niềm vui mừng ấy lập tức giống như bong bóng xà phòng vỡ tan thành bọt nước, thì ra đúng là chàng mang ngân lượng đến.

Nàng cố nhẫn nhịn trong lòng, dịu dàng nói : “Thẩm đại nhân khách khí quárồi, chút ngân lượng này ta thay đại nhân trả là xong, đại nhân hà tấtphải làm điều thừa thải. ”

Thẩm Túy Thạch nét mặt nghiêm túc nói : “Việc riêng của vi thần tuyệt khôngdám và quyết không thể làm phiền công chúa. Xin công chúa nhận lại chútbạc này, đa tạ công chúa, vi thần xin cáo lui.”

Thẩm Túy Thạch khách khí xa cách, thái độ đúng mực, vô cùng kín kẽ, khôngchê vào đâu được, rõ ràng là một kiểu thỏa thuận giữa hai bên, đúng làgậy ông đập lưng ông.

A Cửu cảm thấy bực mình nhưng không có cách nào bộc lộ ra cả, tất cảnhững lời nói hành động của chàng đều hợp với lễ nghi, một chút lỗi nhỏcũng không thể tìm thấy, nhưng đây lại không phải đều nàng mong chờ,nàng hy vọng chàng có thể đối với nàng thoải mái hơn một chút, dịu dànghơn một chút, nếu có thể thì hãy mỉm cười, hoặc lộ ra một tia xúc cảmnhư kiểu bị người khác làm cho tim đập thình thịch, sắc mặt đỏ bừng, như vậy mới là hoàn mỹ. Nhưng đáng tiếc, tất thảy đều không có.

Chàng cứng nhắc đến trả tiền, giống như nàng là một chủ nợ vô cùng đáng ghét vậy.

A Cửu giống như bị đánh một côn, mở trừng mắt nhìn dáng vẻ tuấn tú kiêu hùng của chàng rời đi cho đến lúc khuất hẳn.

An phu nhân thầm nhủ, Thẩm đại nhân ngươi đúng là to gan lớn mật, lại dám ngỗ ngược với cả công chúa.

A Cửu hất tung hai mươi lượng bạc trong tay cung nữ xuống đất, tức giậnđến mức đập vỡ luôn mấy chiếc bình cổ sứ men xanh nổi tiếng trong điện,như vậy mới đã. Lúc nàng ấy trút giận xong, mới nhận ra vẫn còn TiếtGiai đang đứng bên cạnh, bỗng cảm thấy thật là mất mặt, vì vậy đã bựccàng thêm bực.

Nhưng nét mặt của Tiết Giai chẳng có chút biểu hiện gì của người xem kịch hay và đang cười trên sự đau khổ của người khác, mà trái lại nàng ấy cònnói mấy câu quan tâm vỗ về : “Công chúa bớt giận, Thẩm đại nhân làm nhưvậy chắc là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì ?”

“Thần nghe mẫu thân nói, Thẩm đại nhân phẩm mạo xuất chúng, sau khi đỗ trạngnguyên,rất nhiều đại thần trong triều đều mời ngài ấy đến ăn cơm, “TúyÔng chi ý bất tại tửu” 1, muốn gả nữ nhi cho ngài ấy.”

1 Túy Ông chi ý bất tại tửu : Cảm hứng của người say không ở rượu, có dụng ý khác.

A Cửu nghe xong càng thêm tức giận, cơn ghen tuông lại trỗi dậy trong lòng.

“Cung đại nhân cũng đã từng mời ngài ấy, hơn nữa, lúc đề cử hoa thần, Thẩmđại nhân đã chọn Cung tiểu thư, trong việc này e là … ” Tiết Giai nóiđến đó thì dừng lại.

A Cửu nghiến răng, bực tức nói : “An phu nhân đến Minh Hoa cung tuyênchỉ, tất cả việc “thưởng hồng” ở Ngự hoa viên ngày mai đều giao cho mộtmình nàng ta làm, không người nào được phép giúp đỡ, nếu để rụng mộtcánh hoa, ta sẽ khiến nàng ta mất mặt.”

An phu nhân nghe thấy mà run rẩy, đương nhiên bà biết rằng “nàng ta” mà ACửu nhắc đến là ai, liền lập tức lĩnh chỉ đi thẳng đến Minh Hoa cung.

Có bao nhiêu cây hoa phải treo “Thưởng hồng ”, nếu chỉ dựa vào mình sứccủa Cung Khanh, e là có treo đến hai, ba canh giờ cũng chưa xong. An phu nhân lắc lắc đầu, ai bảo chọc vào Cửu Công chúa, ngươi ở đó chờ chếtđi.

Tiết Giai dịu dàng nói : “ Công chúa, việc thưởng hồng ngày mai chi bằng mời Thẩm đại nhân tham dự. ”

“Để làm gì ?”

“Chẳng phải nàng ấy là cao thủ trong việc giả vờ băng thanh ngọc khiết, thanhlịch tao nhã sao, ngày mai để cho nàng ấy bị một phen mất mặt trước Thẩm đại nhân, từ đó về sau xem nàng ấy còn mặt mũi nào gặp lại Thẩm đạinhân nữa không, như vậy cũng sẽ không dám giở ý đồ gì nữa. ”

A Cửu vừa nghe liền hứng thú : “ Làm mất mặt thế nào ? ”

“ Trong lễ hội hoa Hoàng hậu sẽ ban thưởng bánh hoa, hoa thần thì thưởngrượu, ở chỗ thần có một loại thuốc, tên là Lâm Giang Tiên, nếu bỏ vàotrong rượu hoặc thức ăn, chỉ cần một giọt thì cũng đủ khiến người ta say mèm. ” Nói đến đây, Tiết Giai khẽ nhếch miệng cười : “ Nữ thần say rượu thì dáng vẻ vô cùng xấu xí, công chúa chắc chưa từng thấy. ”

A Cửu thở phù một tiếng, đang định nói ý kiến hay, nhưng nghĩ lại nói : “ Nếu như vậy, không biết Thẩm đại nhân có trách ta làm ân nhân của hắnxấu mặt không ? ”

Tiết Giai di dỏm đáp lời : “ Công chúa đừng chỉ làm một mình nàng ấy say,hãy làm cho một vài người nữa như Hứa Cẩm Ca, Hướng Uyển Ngọc … cùngsay, thì sao Thẩm đại nhân nghi ngờ công chúa được, mà chỉ do tửu lượngcủa mấy người này quá kém cỏi. ”

A Cửu cười hì hì : “ A Giai ngươi thật đúng là nhiều mưu ma chước quỷ. ”

Tiết Giai thản nhiên cười : “ Là do thần và công chúa giống nhau thôi, đều không thích nàng ta. ”

Cung Khanh về đến Minh Hoa cung, Hướng Uyển Ngọc vội hỏi : “ Công chúa có làm khó cho muội không ? ”

“Tỷ nói xem ?” Cung Khanh cười khổ, rồi kể chuyện ở hầm băng cho Uyển Ngọcnghe, tất nhiên, nàng đã lược bớt đi đoạn sau cảu câu chuyện.

Hướng Uyển Ngọc phẫn nộ, nói : “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng ấykhinh người quá đáng, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến nàng ấy nếm thử mùi vị bị người khác làm nhục thế nào.”

Cung Khanh biết Hướng Uyển Ngọc là người lòng dạ hẹp hòi, oán thù rất nhỏnhưng cũng sẽ báo, còn A Cửu thân là công chúa, lại không phải dễ dàngđể người khác có thể báo thù, quyền thế bao phủ một vòng quanh ngườinàng ta, giống như cái lồng hộ pháp, đau thương bất nhập.

Hướng Uyển Ngọc thấy biểu muội trầm ngâm không nói, liền tiếp lời : “Thế nào, muôi không tin là ta có thể báo thù ư ?”

Cung Khanh cười uyển chuyển nói : “Nàng ta là công chúa.”

Hướng Uyển Ngọc cũng không nói nhiều, chỉ cười lạnh mấy tiếng : “ Hừ, muội chờ xem. ”

Lúc này đột nhiên Cung Khanh có cảm giác, vị biểu tỷ này xem ra cũng không vừa.

Không lâu sau, An phu nhân quá bộ đến Minh Hoa cung gọi hết các người đẹp đang ở trong phòng ra.

“ Lễ hội hoa ngày mai, việc treo “ thưởng hồng ” là do Cung Khanh tiểuthư một mình đảm nhiệm, không ai được phép nhúng tay vào. ” An phu nhânném lại mấy câu ý chỉ của Cửu Công chúa rồi quay người rời đi.

Các người đẹp ngơ ngác nhìn nhau, ngoài ngạc nhiên thì ai cũng có chút mừng thầm. Bọn họ đều cho rằng Cung Khanh là người sẽ được Thái tử lựa chọn, không ngờ chẳng biết làm sao lại đắc tội với Cửu Công chúa, bị phạt một mình treo “ thưởng hồng ”, trong Ngự hoa viên nhiều cây như vậy, có dậy từ lúc trời chưa sáng thì chưa chắc đã co thể treo hết giấy màu.

Cung Khanh đã đắc tội thế nào với Công chúa nhỉ ? Câu hỏi này là thắc mắckhông thể giải được trong lòng các người đẹp, họ đưa những ánh mắt hưngphấn trao đổi với nhau, trong lòng suy nghĩ nhất định phải hỏi cho rarốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cung Khanh phải đón nhận vô số những ánh mắt đang âm thầm vui sướng, len lén thăm dò, nên đành quay trở về phòng. Thầm nghĩ, Cửu Công chúa quả nhiên thủ đoạn độc ác, kế hoạch báo thù này tung hết chiêu nọ đến chiêu kia,thực khiến người ta chống đỡ không kịp.

Tục ngữ có câu : ” Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn hữu. ” Hướng Uyển Ngọchận A cửu đến tận xương tủy, lúc này lại ra tay ủng hộ nàng hết mực, giờ này phút này, hai người trở thành đồng bệnh tương lân (1),đồng minhchân chính.

(1) Đồng bệnh tương lân : Cùng chung cảnh ngộ thì thông cảm với nhau.

Hướng Uyển Ngọc cầm tay Cung Khanh nói : “ Muội muội, muội quả nhiên thậtsáng suốt, đã sớm hạ quyết tâm không chịu vào cung, có một cô em chồngnhư A Cửu, lòng dạ độc ác, người nào muốn được gả cho thái tử, muội hãynhìn xem, sớm muộn rồi cũng sẽ hối hận, không bị nàng ta hành cho chếtđi sống lại mới là lạ. ”

Cung Khanh cười khổ : ” So với tẩu tử của nàng ấy, muội cảm thấy xót thươngcho kẻ nào làm phò mã của nàng ấy hơn. ” Nghĩ tới Thẩm Thúy Thạch, CungKhanh tiếc nuối vô cùng, quan trạng nguyên đó dáng vẻ anh tuấn, nếu bị A Cửu ra tay vùi dập, thì thực là đáng tiếc.

“ Cung tỷ tỷ. ” Tiếng của Tiết Giai ở ngoài cửa vang lên.

Hướng Uyển Ngọc mời Tiết Giai vào phòng.

Cung Khanh mỉm cười nhìn nàng ấy : “ Muội muội tìm ta có việc gì ? ”

“ Muội muốn cùng tỷ đi đến Dục Tú cung, xin công chúa khai ân, không bắttỷ một mình phải treo hết “ thưởng hồng ”, có bao nhiêu là cây như vậy,phải buộc những dây hồng lên thì mệt chết đi được. ”

“ Không cần đâu, đa tạ muội muội có ý tốt. Ta dậy sớm một chút là được. ”

“ Vậy sáng sớm mai, muội đi cùng tỷ tỷ. ”

“ Điều đó thì không được, ngộ nhỡ để công chúa biết, không chỉ trừng phạt mình ta, mà còn quở trách cả muội nữa, muội muội có lòng tốt, ta xinghi nhận, đa tạ muội muội. ”

Tiết Giai tỏ vẻ buồn rầu : “ Tính khí công chúa vốn vậy, động một tí là tìm người trút giận, tỷ tỷ đừng để trong lòng. ”

Cung Khanh vội nói : “ Đương nhiên là không rồi. ”

Tiết Giai lại cười : “ Muội và tỷ tỷ mới gặp lần đầu mà như đã quen thân,sau lễ hội hoa ngày mai, tỷ tỷ phải trở về nhà rồi, không giống như bâygiờ, có thể ngày ngày gặp gỡ, muội thực lưu luyến không muốn rời xa tỷ. ”

“ Vậy Tiết muội muội cứ đến tư gia tìm ta chơi đùa là được. Còn có biểutỷ nữa, biểu tỷ cũng rất hoan nghênh chào đón muội muội đến làm kháchđó.’

Hướng Uyển Ngọc vội gật đầu : “ Đúng vậy, chỉ cần Tiết muội muội và TriệuQuốc phu nhân đến nhà ta làm khách, mẫu thân ta nhất định sẽ vui mừnglắm. ”

Tiết Giai cười dịu dàng nói : “ Hai vị tỷ tỷ đã nói như vậy, lần sau muộicũng không khách khí, đến lúc đó, hai vị tỷ tỷ đừng lên tiếng chê muộiđến quấy rầy nhé. ”

“ Ồ, không đâu, Tiết muội muội không biết rồi, muội hoạt bát đáng yêu như vậy, chúng ta thích còn không hết nữa là. ”

Tiết Giai ghé sát bên tai Cung Khanh, cười hì hì nói : “ Sau này nếu côngchúa còn tiếp tục tìm tỷ tỷ làm phiền, tỷ cứ nói với muội, muội sẽ lénđến trước mặt di mẫu bẩm báo. ”

Cung Khanh mỉm cười gật đầu : “ Đa tạ muội muội, muội muội thật là một người trượng nghĩa. ”

“ Vậy tỷ tỷ đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm, muội không quấy rầy nữa. ”

Tiễn Tiết Giai về, Cung Khanh rửa mặt rồi đi ngủ.

Trong lòng Hướng Uyển Ngọc thật sự là bội phục, xảy ra chuyện như vậy mà muội ấy vẫn có thể ngủ ngon lành.

Đó chính là bản lĩnh của Cung Khanh được di truyền từ Cung Cẩm Lan, vội cái gì, xe đến trước núi ắt sẽ có đường.

Bởi vì đi ngủ sớm, nên ngày hôm sau còn chưa đến canh năm, Cung Khanh đã tỉnh giấc.

Các người đẹp khác sau khi cắt xong phần thưởng hồng bằng giấy màu đều đãcho vào phong bì và đặt ở bên trong giỏ xách, hoa mẫu đơn, hoa sơn trà,hoa đào, hoa mai, những hoa nào cần có đều đã có, đương nhiên, hoa mailà nhiều nhất trong đó.

Cung Khanh ra khỏi Minh Hoa cung.

Buổi sáng sớm mùa xuân khí trời rất lạnh, khi những tia nắng đầu tiên vừa ló rạng, những vì sao còn treo trên bầu trời bỗng bị nhạt nhòa dần. Cảnhvật xung quanh mờ mờ tỏ tỏ, trên đường lặng yên tĩnh mịch, cả hoàng cung vẫn chìm trong giấc ngủ trừ một vài cung nữ nội thị đi làm nhiệm vụ của mình. Ở phía chân trời, mưa bụi lất phất bay, đi xuyên qua khu vườn thú của cung điện, nàng bắt gặp một làn khói bếp mỏng manh đang tản ratrong gió sớm. Hoàng cung cô tịch trong ánh nắng ban mai bỗng trở nên uy nghiêm, bao la và hùng vĩ khác thường, dường như có một sức mạnh vôhình nào đó từ khoảng không trong xanh trên cao nặng trĩu phủ trùmxuống.

Đi tới cổng vườn Ngự uyển, Cung Khanh thoáng chốc giật mình, thật không nghĩ là có thể lại gặp tả vệ tướng quân Nhạc Lỗi ở đây.

Lần này tướng quân mặc trang phục của cấm quân túc vệ nai nịt bó sát người, trước ngực thêu một vầng triều dương, thắt lưng giắt một thanh loanđao, nhìn dáng vẻ cao ráo kiên cường, thần thái sáng láng, anh tuấn uyvũ khác thường.

Trong thâm cung đột nhiên bắt gặp Nhạc Lỗi, người đã từng cứu mình, tronglòng Cung Khanh không hiểu sao chợt dâng lên một cảm giác vô cùng thânthiết, giống như trong lúc tha hương đột nhiên gặp lại một người thân,đương nhiên là vô cùng mừng rỡ.

Cung Khanh nheo nheo mắt nhìn hắn : “ Nhạc tướng quân sao lại ở đây ? ”

Nhạc Lỗi chắp tay cười : “Xin chào Cung tiểu thư. Đêm qua Thái tử điện hạ cố ý điều ta qua đây canh gác một đêm. ”

Cung Khanh vừa nghe đến mấy chữ “Thái tử điện hạ” không hiểu sao lại giậtmình, quan sát mấy người đứng bên cạnh Nhạc Lỗi, thấy tất cả đều mặctrang phục của cấm quân túc vệ, mà bình thường cổng Ngự hoa viên do nộithị trong cung trông giữ, mỗi đêm cũng chỉ có vài người lác đác, nhưnghôm nay không hiểu sao lại chỉnh tề ngay ngắn, mà còn là quân túc vệ bảo vệ nữa ?

Trong lòng Cung Khanh thoáng có chút nghi ngờ.

Nhạc Lỗi cười dịu dàng với nàng : “Cung tiểu thư đến thưởng hồng à, xin mời vào trong.”

Cung Khanh gật đầu, quay về phía hắn nở nụ cười đáp lại rồi đi thẳng vào Ngự hoa viên.

Trong ánh rạng đông nhàn nhạt, nhìn cây cối trong Ngự hoa viên như được baophủ bới một tầng sương mỏng, mờ mờ hư ảo, khiến nàng có chút ngẩn ngơ.Từng đóa từng đóa hoa nở rộ trên cành, theo ngọn gió mai, những chiếcdây hồng buộc ở dưới những chiếc túi giấy màu trông giống như những hạtmưa hồng rớt xuống trong đêm xuân.

Ngự hoa viên bỗng biến thành muôn nghìn tía, rực rỡ vô cùng, giống như cả mùa xuân chỉ duy nhất thuộc về một mình nàng.

Trong lòng nàng không biết là lo lắng hay vui mừng, ngẩng đầu nhìn những bông hoa rực rỡ sắc màu, ngơ ngẩn quên cả bước chân đi.

Rồi sau lưng nàng bỗng có tiếng bước chân, nàng khẽ mỉm cười quay đầu lại nói : “Đa tạ nhạc tướng quân.”

Không phải là Nhạc Lỗi.

Nụ cười của nàng bỗng nhiên cứng đờ, thần sắc vui vẻ của người đang đi đến cũng như bị đông cứng.

Nàng vội vàng thi lễ.

“Sao lại cảm ơn Nhạc Lỗi, chẳng lẽ ta không thể giúp nàng treo chúng lên hay sao ?” Mộ Trầm Hoằng bước đến trước mặt nàng, trong lời nói lộ rõ ýghen tuông.

Nàng không nhịn được muốn bật cười, có thể là những tia nắng ban mai cònđang yếu ớt chưa đủ soi rõ bóng hình trước mặt, bóng hình đó trong chốclát có thể khiến người ta quên đi thân phận thật sự của mình. Cái áp lực nặng trĩu lúc ban đầu đột nhiên bị khéo léo tàn đi, nàng thoáng chốccảm thấy nhẹ nhõm trở lại, tâm tình vì thế cũng trở nên hân hoan vui vẻ, đương nhiên, đối với người có công lớn giúp đỡ mình trước mặt, nàngcũng độ lượng tha thứ cho những lần hắn đã chót phi lễ (1) trước đây.

(1) Phi lễ : Khiếm nhã, không lịch sự.

“Bởi vì những đóa giấy màu treo hơi cao … ” Nàng cong môi thoáng nét cườikhông nói nữa, ngụ ý là, Thái tử điện hạ, người công phu cao cường đếnthế sao ? Nhạc tướng quân người ta mới là cao thủ.

Mộ Trầm Hoằng chau mày phượng lại, đột nhiên lấy những đóa giấy màu trongchiếc giỏ xách nàng đang cầm trên tay rồi phi thân bay lên, cước đạptrên thân cây, sượt sượt vài bước đã treo ngay ngắn trên cành cao. Độngtác nhanh nhẹn dứt khoác, vô cùng đẹp mắt.

Cung Khanh không khỏi ngây người nhìn, thay đổi suy nghĩ, hắn ta thân làThái tử, đương nhiên văn võ kiêm tu, biết võ công phu như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Mộ Trầm Hoằng sau khi treo những đóa giấy màu lên cây xong, liền nhẹ nhàng đáp xuống, phủi phủi hai tay, cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh mắt ngạcnhiên và ngưỡng mộ vụt qua trong mắt mỹ nhân.

Này, không được tùy tiện nói ra đâu nhé.

Đôi mắt mỹ nhân khẽ lắp lánh, khen ngợi : “Thì ra điện hạ cũng biết trèo cây a !”

Mộ Trầm Hoằng ủ rũ thở dài, khen một câu thì chết sao ?

Cung Khanh ngẩng đầu nhìn những đóa giấy màu đung ra trong gió sớm, cúingười thi lễ : “Việc hôm nay đa tạ điện hạ, thần nữ xin ghi nhớ tronglòng. Nếu phần thưởng hồng đều đã hoàn thành, thân nữ xin cáo luitrước.”

Này … cứ đi như thế sao ?

Hắn nhìn theo thân ảnh mảnh mai yểu điệu của nàng rời đi, tức giận nghiếnrăng nghiến lợi, được, định qua cầu rút ván phải không, giả bộ hồ đồphải không, không thèm đếm xỉa đến phải không ?

Thực ra, vừa nãy trong lòng Cung Khanh không phải không chút động lòng, bấtcứ người nào khi gặp chuyện thế này, trong lòng ít nhiều đều có chút cảm động, huống hồ, người làm việc này lại là Thái tử điện hạ tài mạo songtoàn, độc nhất vô nhị, là tình lang trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ.Nhưng thật không may là, vừa nãy, Thái tử điện hạ đã treo lên cành câymột đóa hoa mai gãy.

Vì một câu nói của An phu nhân, mà dường như tất cả mỹ nhân đều cắt rấtnhiều hoa mai, ai cũng cố cắt cho được những bông hoa tinh xảo khácbiệt, sống động như thật, ai cũng mong phần thưởng hồng của mình có thểthu hút được sự quan tâm để ý của Thái tử điện hạ.

Nhìn thấy đóa mai này, Cung Khanh đột nhiên nhớ đến những cuộc cạnh tranhquyết liệt như trong dầu sôi lửa bỏng ở Minh Hoa cung, có một A Cửu thủđoạn độc ác, có một An phu nhân luôn vẽ đường cho hươu chạy, và còn cómột Độc Cô Hoàng hậu thâm trầm khó đoán, thế là, một vài tia xúc cảm đẹp đẽ vừa lóe lên trong lòng nàng liền lập tức bị bao phủ trong một tầngbăng giá.

Hắn là một Đông cung Thái tử vô cùng quyền thế,sau này sẽ là đế vương của hơn ba nghìn hậu cung tráng lệ.

Còn nàng, chỉ muốn có một người duy nhất thuộc về mình, đem ngày bầu bạn,tối đọc sách, sáng hứng tuyết pha trà nói chuyện nhà vui vẻ.

Người đó, sau có thể là hắn!

Ra khỏi Ngự hoa viên, nhìn thấy Nhạc Lỗi và nội thị trong cung đang đổi ca trực.

Cung Khanh bước đến cúi người thi lễ : “Việc hôm nay đa tạ Nhạc tướng quân.”

Nhạc Lỗi ngừng lại một chút rồi nói : “Người Cung tiểu thư nên tạ ơn chính là điện hạ.”

Cung Khanh tỏ vẻ không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cúi người vái chào một lượt, “Thiếp xin lui trước. ”

Nhìn theo thân ảnh của mỹ nhân rời đi, Nhạc Lỗi bỗng cảm thấy có điều gìkhác lạ, mọi người đều đồn rằng nàng ấy sẽ là Thái tử phi, nhưng lúc cócơ hội tiếp xúc thân mật với Thái tử, mà Thái tử rõ ràng là có ý tốt với nàng ấy, vậy sao nàng ấy không nắm bất lấy cơ hội này, mà lại vội vàngnhanh chóng rời đi ?

Trong lúc nỗi hồ nghi chưa được giải tỏa, thì Thái tử điện hạ cũng từ trongvườn đi ra. Càng kỳ lạ hơn là, sau cuộc hẹn hò kín đáo với giai nhân, vẻ mặt Thái tử chẳng lộ ra nét nào vui vẻ, mà trái lại còn phảng phất nỗi u sầu, đúng là khiến người khác khó mà hiểu nổi.

Cung Khanh trở về Minh Hoa cung, phòng khác đều vẫn còn im ắng, các giainhân vần còn đang nồng say giấc mộng, Cung Khanh khe khẽ bước lên hànhlang, đột nhiên cửa phòng Tiết Giai bật mở.

Cung Khanh giật mình, Tiết Giai đưa một ngón tay đặt trên môi, ra dấu imlặng, sau đó rón ra rón rén đi đến bên cạnh Cung Khanh, cười híp mắt nói : “Có phải là biểu ca đã làm xong hết rồi không ? ”

Cung Khanh giật thót, theo bản năng bỗng đỏ bừng mặt, thấp giọng nói : “ Muội nói gì ? ”

“ Là muội báo với biểu ca, có phải huynh ấy đã phái người đến không ? ”

“ Đa tạ muội muội. ”

“ Việc này vốn là công chúa sai rồi, muội thấy không thỏa đáng nên nhờbiểu ca ra tay giúp tỷ. ” Trong lòng Cung Khanh trào dâng một nỗi xúcđộng, dáng vẻ tươi cười của Tiết Giai ngọt ngào thân thiết, đôi mắttrong không gì sánh được.

“ Còn có một việc, tỷ tỷ phải lưu tâm. ”

“ Muội muội cứ nói. ”

“ Hôm qua tỷ tỷ nói bị nhốt trong hầm băng, muội liền đi tìm công chúa,muốn nói để nàng ấy lần sau đừng làm khó cho tỷ tỷ. Lúc ở bên ngoài DụcTú cung, muội vô tình nghe được An phu nhân và công chúa nói chuyện vớinhau, hai người đó nói rằng trong hôm nay, sẽ bỏ thuốc vào trong rượu để tỷ tỷ uống say, khiến tỷ mất thể diện trước mặt mọi người. Cho nên, lát nữa hoa thần thưởng rượu, tỷ tỷ lưu tâm, đừng có uống. ”

Nghe vậy, Cung Khanh càng thêm phần cảm động, nắm chặt tay Tiết Giai, thấpgiọng nói : “Đa tạ muội muội trượng nghĩa thông báo, thực ra ta mất thểdiện cũng chẳng sao, chỉ mong công chúa vui vẻ.”

Tiết Giai cười hì hì đáp lời : “ Muội biết, tỷ có say cũng chẳng xấu, chẳngqua là muội sợ trong lúc say tỷ lại nói những lời hàm hồ, xảy ra chuyệngì thì phiền phức. ”

“ Vậy thì ta giả vờ say, để công chúa nhìn thấy vui vẻ là được. ”

Tiết Giai cười phì : “Tỷ tỷ ý kiến hay. ”

Cung Khanh cũng cười : “Nhưng ta chưa từng bị say bao giờ, nên không biết lúc giả vờ nhìn có giống hay không ? ”

“Công chúa không phát hiện ra là thành công. Đúng rồi, mấy đóa giấy màu đỏ,tỷ tỷ nhớ về đến phòng thì đốt đi nhé, nhỡ để người khác nhìn thấy sẽbiết ngay là đóa giấy màu ở trong Ngự hoa viên không phải là do tỷ tỷtreo. ”

“Đa tạ muội muội nhắc nhở, ta lập tức đi đốt.”

Tiết Giai le lưỡi cười hì hì rồi lỉnh đi.

Cung Khanh về đến phòng thấy Hướng Uyển Ngọc vẫn còn đang ngủ, nàng lấynhững đóa giấy màu trong giỏ xách ra dùng nến châm lửa đốt từng đóa từng đóa một, nhìn những tàn lửa nhảy nhót dập dờn, trước mắt nàng lại hiệnra từng đóa từng đóa hoa treo trên cành cây trong Ngự hoa viên, thật làcảnh đẹp say lòng người. Đáng tiếc, cuối cùng chỉ là giả tạo.

Thảo nào hắn lại đến Ngự hoa viên giúp mình treo thưởng hồng, thì ra là Tiết Giai đã nói với hắn. Nhưng vì sao Tiết Giai lại giúp mình nhỉ ? Lànhiệt tâm chính trực, không thuận mắt với việc A Cửu bắt nạt người khác, hay là còn có dụng tâm khác ? Nàng ấy với A Cửu mới là thân thiết, cònmình chỉ là người ngoài, theo lý mà nói thì phải nghiêng về phía A Cửumới đúng. Vì sao nàng ấy lại dám đương đầu gánh lấy nguy hiểm nếu bị ACửu phát hiện mà đến báo Mộ Trầm Hoằng giúp đỡ mình ?

Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy tiểu cô nương Tiết Giai này, tuy còn kém A Cửu nửa tuổi, nhưng rất tinh quái và khó nắm bắt.

Nhưng bất luận thế nào thì cũng phải cảm tạ nàng ấy vì đã nhờ Mộ Trầm Hoằngđến giúp nàng treo thưởng hồng, cũng cảm tạ nàng ấy đã báo cho mình biết trong rượu thưởng của hoa thần có bỏ thuốc.

Nửa giờ nữa đã trôi qua, các giai nhân trong Minh Hoa cung lục tục thứcdậy, cả không gian bỗng trở nên náo nhiệt, các cung nữ qua lại khôngngớt giúp các tiểu thư múc nước rửa mặt, cung nữ hầu hạ Cung Khanh vàHướng Uyển Ngọc cũng bưng nước ấm đến, đứng bên ngoài cửa khe khẽ gọihai người.

Hướng Uyển Ngọc tỉnh dậy, thấy Cung Khanh ngồi ngay trước mặt, sợ đến giật mình.

“Sao muội về nhanh vậy? Đã treo thưởng hồng xong hết rồi ư ?”

Cung Khanh khẽ mỉm cười gật đầu.

Hướng Uyển Ngọc nửa tin nửa ngờ : “Muội làm thế nào vậy?”

“Muội dậy sớm, từ canh ba đã đi rồi.”

Hướng Uyển Ngọc há hốc miệng ngạc nhiên, đồng tình vỗ vỗ lên mu bàn tay củanàng : “Cũng may hôm nay sau khi chúc mừng hoa thần xong, chúng ta cóthể về nhà rồi. Không phải chịu nỗi uất ức do A Cửu gây ra nữa.”

“Phải, hôm nay cuối cùng cũng được trở về nhà.” Cung Khanh mím môi cười, đúnglà mặt mày tươi tắn, nhan sắc rực rỡ, đến cả Hướng Uyển Ngọc cũng thấyrung động.

Tuyệt sắc như vậy còn không được A Cửu tiếp nạp huống chi là mình, lần đầutiên Hướng Uyển Ngọc tự hiểu chuyện, trong lòng thầm toan tính tìm cơhội trả thù A Cửu.

Sau khi các vị tiểu thư dùng xong bữa sáng, đã thấy An phu nhân dẫn theo một vài cung nữ đến Minh Hoa cung.

Hai mươi mấy vị tiểu thư hôm nay đều dụng công trang điểm, so với bữa dạyến của ngày mới tiến cung thì thật là khó phân cao thấp. Khi ánh mắtdừng lại ở Cung Khanh, thì cũng là lúc An phu nhân khẽ nhíu mày, tronglòng ngạc nhiên : Giờ này mà nó vẫn còn ở đây sao, đáng ra phải đến Ngựhoa viên để treo thưởng hồng rồi mới phải ?

“Cung tiểu thư, treo thưởng hồng đã làm xong rồi chứ ? ”

“Bẩm An phu nhân, đã làm xong rồi ạ. ”

An phu nhân “Ừm” một tiếng, nghĩ thầm, đợi lát nữa nếu có cánh hoa nào rớt xuống gốc cây, thì hãy xem Cửu Công chúa trừng phạt ngươi nhé.

Một số tiểu thư lộ rõ vẻ hả hê vui mừng, còn số khác thì cúi đầu không nói, giả vờ như không hiểu chuyện.

Tiết Giai đứng ở bên cạnh Cung Khanh lặng lẽ nắm tay nàng, nhìn nàng cười, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đáng yêu.

An phu nhân dặn dò hai cung nữ Thiến Vân và Bích Nguyệt ở sau lưng: “Mang mũ hoa (1) đưa cho Kiều tiểu thư.”

(1) Mũ hoa: Vòng hoa đội đầu.

Trên tay Bích Nguyệt bưng một chiếc khay, phía trên đặt mũ hoa dành cho hoathần, Thiến Vân cầm mũ hoa lên, cẩn thận đội lên đầu cho Kiều VạnPhương.

Tiết Giai cười hi hi nói: “Kiều tỷ tỷ thực là xinh đẹp, rất giống hoa thần.”

Kiều Vạn Phương sắc mặt ửng đỏ, trên chiếc mũ hoa đỏ khảm rất nhiều bảothạch đầy màu sắc, ánh sang lấp lánh tỏa khắp xung quanh, khiến dungnhan xinh đẹp của nàng vì thế mà càng tăng thêm vẻ thanh tú mĩ lệ.

Đám người xung quanh nửa hâm mộ, nửa đố kỵ, hùa theo Tiết Giai cùng tántụng dung mạo mỹ miều của Kiều tiểu thư, vẻ xấu hổ ngượng ngùng của nàng ấy toát ra trên gương mặt tựa như ráng chiều, khiến cho sắc đẹp càngthêm phân lung linh không gì so sánh được.

“Không hổ là hoa thần, đẹp đến nỗi khiến cho cả bà già này nhìn cũng thấy động lòng.” An phu nhân cười trêu chọc, các vị tiểu thư cũng lân lượt trêuđùa.

An phu nhân dẫn theo một đoàn mỹ nữ rực rỡ gấm hoa đi đến trước cửa Ngự hoa viên.

Đoàn mỹ nữ ấy, hương thơm vấn vít, ngọc bội lanh canh vây xung quanh hoathần Kiều vạn Phương, Tiết Giai thì vẫn hoạt bát sôi nổi đáng yêu nhưcũ, không ngừng chòng ghẹo tiểu thư họ Kiều.

So với nét mặt tươi cười rạng rỡ của Kiều Vạn Phương, thì trong lòng người suýt trúng cử hoa thần Hứa Cẩm Ca vô cùng buồn bực.Lẽ ra số phiếu đề cử được làm hoa thần của nàng là cao nhất, ai ngờ Kiều Vạn Phương lại được Thái tử bầu thêm một phiếu mới vượt lên trước. Đối với mọi người mànói, việc Kiều Vạn Phương trúng cử hoa thần nhờ vào một phiếu vượt lênđó không chỉ giản đơn là như vậy, mà nó còn cho mọi người thêm một thông tin, Thái tử ưu ái Kiều Vạn Phương.

Cho nên trong thời gian này, số người vây quanh nịnh nọt Kiều Vạn Phươngnhiều gần bằng Tiết Giai, còn xung quanh Hứa Cẩm Ca thì thưa thớt vắngvẻ.

Lòng người dễ đổi thay chính là như vậy, nàng ngoài mặt không biểu lộ gì,nhưng bên trong đã nản lòng thoái chí, cuộc sống trong cung thực cũngchẳng có ý nghĩa gì, những người này còn chưa nhập cung mà đã ngầm tranh đấu gay gắt, gió chiều nào xuôi theo chiều ấy, sau này nếu được chínhthức nhập cung, thì không tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống hay sao?

Kể từ đó, một trái tim lúc tiến cung vốn nóng hổi nhiệt tình, giờ nguộilạnh rớt xuống sâu ngàn trượng, có chút cảm giác như thấu sự đời. Nhìnsang Cung Khanh, trong lòng nàng lại cảm thấy thăng bằng hơn rất nhiều,mĩ nhân ấy cả dung mạo thân thế đều vượt trên mọi người, nhưng số mệnhcòn thê thảm hơn mình, tự nhiên bị phạt nửa đêm đi treo thưởng hồng.

Thấy ánh mắt thân thiện của Hứa Cẩm Ca hướng về phia mình, Cung Khanh khẽ mỉm cười đáp lại.

Tất cả những nhân tình thế thái, lòng người đổi thay lúc ở trong cung bộclộ rõ nhất, còn những việc ỷ cao đạp thấp, nịnh trên nạt dưới trong cung đình cũng là trò thường xuyên thấy mà thôi.

Mộ Trầm Hoằng chọn ai không chọn ai, rốt cuộc mưu tính ở đâu, ngoài hắn ra thì e là chẳng có ai đoán được. Lúc này Hứa Cẩm Ca rớt xuống thế hạphong nhưng chưa chắc Mộ Trầm Hoằng không thích nàng ấy, có thể cho lànàng giấu kín tài năng còn Kiều Vạn Phương vượt lên đứng đầu nhưng cũngchưa chắc đã có thể cười đến phút cuối, làm không tốt sẽ trở thành biađỡ tên cho Mộ Trầm Hoằng, nhưng thay ai đỡ tên thì e là chỉ có một mìnhMộ Trầm Hoằng hắn mới biết được.

Tóm lại, lòng quân vương thâm sâu như biển, đoán tâm tư của hắn, cầu ânsủng của hắn, đấu trí đấu lực với những nữ nhân luôn vây xung quanh hắnthì thực là quá mệt.

Đoàn người đi theo An phu nhân đã đến trước cổng Ngụ hoa viên.

Ngự hoa viên hôm nay vui mừng náo nhiệt khác hẳn mọi ngày, trên mỗi cây hoa đều treo thưởng hồng, những sợi dây buộc khẽ đung đưa trong gió sớm,cảnh xuân vô cùng tươi đẹp, những phần thưởng hồng được cắt giống nhưnhững đóa hoa rực rỡ sắc màu lay động trong gió trông rất sống động, uốn lượn chập chờn, đua nhau khoe sắc nơi đàu cành, muôn hồng nghìn tía,giống như chỉ qua một đêm xuân, cả trăm hoa nở bừng đua sắc.

Cung Khanh đi đến dưới một gốc cây, chính trên cây này, hắn đã tự tay treomột phần thưởng hồng cắt thành hình hoa mai, để muốn lấy được câu tánthưởng của nàng.

Ngước mặt nhìn lên đóa mai xanh, trong lòng nàng thoáng chút ngẩn ngơ.

Trước Hiệt Phương các dựng lên một đài cao, bốn phía xung quanh bao phủ bởilụa màu, trên đài trải một lớp nỉ thêu, chiếu theo các quy tắc về lễ hội hoa ở trong cung, sau thưởng hồng, hoa thần sẽ bước lên đài để tán hoa, mọi người quỳ lạy chúc mừng hoa thần, rồi hoa thần lại thưởng rượu chúc phúc cho mọi người.

Năm nay có thay đổi nhỏ, phần thưởng hồng vốn do cung nữ trong cung treolên, nhưng năm nay đã do một mình Cung Khanh làm hết, mà hoa thần cũngdo người khác đóng chứ không phải là A Cửu Công chúa.

A Cửu dưới sự hộ tống của một tốp cung nữ kiêu hãnh tiến vào Hiệt Phương các.

Cách bố trí trong các đã giúp cho nhiệt độ ấm áp hơn, ở giữa các đặt mộtchiếc lư đồng hình thú bên trong đầy những than hồng đỏ rực, ngọ lửaphun từ miệng thú, nhưng tuyệt nhiên không hề có khói.

A Cửu Thản nhiên ngồi xuống, năm nay nàng ấy tuy không tham gia tiết mụchoa thần, nhưng vì muốn gặp Thẩm Túy Thạch, nên cũng đã dụng công trangđiểm vô cùng kỹ lưỡng, ở giữa trán còn vẻ một bông hoa mai kiểu ThọDương Công chúa (1) , mày ngài uốn lượn, môi hồng sắc cam, sáng ngờirạng rỡ, cổ tay áo viền lông chồn trắng vừa khít với đôi tay nhỏ nhắncủa nàng trông lung linh xinh xắn, dáng vẻ vừa thông minh lanh lợi vừangoan ngoãn hiền thục. Đây chính là ấn tượng tốt mà nàng muốn lưu lạitrước mặt Thẩm Túy Thạch.

(1) Thọ Dương Công chúa: Con vua Vũ Đế đời Tống (Lưu Tống),một hôm côngchúa nằm chơi ở điện Hàm Dương có hoa mai rơi vào trán in thành hình năm cánh, người đời thấy vậy cũng vẽ hoa mai lên trán để trang điểm làmđẹp.

Lát nữa, nàng nhất định phải khiến chàng kinh ngạc vui mừng,để chàng xemCung Tiểu Thư kia rốt cuộc là thứ gì mà dám so sánh với nàng, đươngnhiên là bùn mây khác lối, cách biệt một trời.

Thái tử điện hạ chậm chạp tới trễ, đi cùng chàng đến còn có Thẩm Túy Thạch.Hai người đó một như sóng nước, một như hàn băng, đều là những nam tửanh tuấn hiếm thấy trên thế gian này.

Thẩm Túy Thạch nhìn thấy A Cửu Công chúa thì tiến tới thi lễ cẩn thận tỉ mỉ, việc công thì cứ phép công mà làm, cự tuyệt người từ khoảng xa ngàndặm.

Vẻ đoan trang hiền thục của A Cửu Công chúa trong nháy mắt đã bị công phá, ngọn lửa âm ỉ gào khóc trong lòng được dịp bùng lên, tại sao mỗi lầnnhắc đến nàng ta, đều dịu dàng như mùa xuân ấm áp, tại sao mỗi lần nhìnthấy ta, đều hiu hắt như mùa thu quạnh quẽ?

Sở trường giỏi nhất của A Cửu là kiếm chỗ trút giận, bê đá đạp vào chânngười khác, vì vậy một luồng thù hận từ ánh mắt sắc như dao lướt quaHiệt Phương các, dừng lại trước đài cao.

Cung Khanh đứng thật xa sau đám mĩ nhân, vừa khiêm tốn vừa ẩn mình, hận làkhông thể ẩn hình luôn, khi Thẩm Túy Thạch vừa xuất hiện, nàng đã có một dự cảm chẳng lành.

Mộ Trầm Hoằng một tay chống cằm, cười héo hắt nói với Thẩm Túy Thạch: “Lễhội hoa này rõ ràng là việc của đám nữ nhi, vậy mà mẫu hậu cứ khăngkhăng năm lần bảy lượt muốn chúng ta tham dự, đúng là mất hứng.”

Thẩm Túy Thạch cũng không biết rốt cuộc Độc Cô Hoàng hậu có ý gì, thân làmột nam nhân, đối với lễ hội hoa này cũng chẳng có chút liên quan, đếnđây phải chăng là để lĩnh hội cái gọi là lung túng khó xử và cô tịch?

Mộ Trầm Hoằng cười khà khà nhìn lên đài cao, hoa thần Kiều Vạn Phương đang đứng ở trên đó, eo thắt đai ngọc, vạt áo tung bay trong gió, phầnthưởng hồng trong tay đón gió tản ra, nhìn giống như mưa hoa vậy, nàngấy dung mạo diễm lệ, chính xác là một mĩ nhân khiến người khác khó cóthể không nhìn. (Bản quyền thuộc về n-g-h-i-e-p-d-u.n-e-t)

Mà trong đám người, có một bóng hình xinh đẹp khác đang tận lực giấu mìnhsau lưng Hướng Uyển Ngọc càng làm cho người khác không thể dời mắt.

Sau khi tán hoa xong, mọi người đều chen nhau đến để được hoa thần banphúc, Kiều Vạn Phương bước xuống đài cao, cùng các vị giai nhân tiến vào Hiệt Phương các bái kiến Thái tử, công chúa.

Mộ Trầm Hoằng khẽ cười nói: “Miễn lễ, ban ngồi.”

Các người đẹp vừa ngồi xuống, trong các liền sáng bừng lên, rực rỡ gấm hoa, lung linh màu sắc, tú lệ vô biên.

Hứa Cẩm Ca yêu kiều hoa mỹ, Kiều Vạn Phương tươi đẹp động lòng, Tiết Giaihoạt bát đáng yêu, người nào cũng xinh đẹp mỹ miều, nhan sắc tuyệt đỉnh. A Cửu nghĩ hôm nay mình nên mặc kiểu xiêm y thanh nhã mộc mạc, quảnhiên là đúng. Những cách hoa trang dung tục tầm thường kia khiến ngườikhác đầu rối mắt hoa, còn nàng, dựa vào khí chất cao quý để vượt lên kẻkhác.

An phu nhân nói: “Bưng bánh hoa phần thưởng của Hoàng hậu lên đây, ban cho mọi người.”

Các cung nữ bưng bánh hoa lên, những chiếc bánh ấy đều được làm từ bột vàcánh hoa trong Dưỡng Hinh Uyển, tạo thành món điểm tâm vô cùng tinh tế,hình dáng cũng được chăm chút rất tinh xảo, có hoa mai, hoa đào, hoahạnh (1)… và rất nhiều hoa khác.

(1) Hoa hạnh: Trong văn thơ đời Đường thường mượn loài hoa này để miêu tả cảnh đẹp của mùa xuân.

“Đây là bánh mẫu hậu ban thưởng, mọi người nếm thử đi.”

Cửu Công chúa mở lời, tất cả các giai nhân đều lần lượt cầm bánh đưa lênmôi nếm thử. Trước mặt Thái tử, phong độ lễ nghi là quan trọng nhất, nên đương nhiên ai cũng chỉ cắn một miếng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, có vài vị tiểu thư công phu cao thâm, cắn một miếng nếu đem so với conkiến cắn cũng chẳng lớn hơn là bao nhiêu.

Tiết Giai cắn một miếng, rồi cười hì hì nói: “Ngon quá, ta ở Hồ Châu chưa từng được ăn loại bánh ngon như thế này bao giờ.”

A Cửu chẳng thèm cười, thầm nghĩ, “Chỉ có ở Dưỡng Hinh Uyển mới có thểthúc cho hoa nở sớm và đủ điều kiện thu thập cách hoa để làm bánh, ngươi ở tận Hồ Châu, thời tiết lúc nào cũng lạnh giá như mùa đông, đến cỏđuôi chó còn sợ không dám nảy mầm nữa là …”

Cung Khanh nếm một miếng, bánh hoa đích xác là có hương vị thanh đạm hấpdẫn, có mùi thơm của hoa tươi, có sự dẻo thơm mềm mại của gạo nếp, còncó một chút dư vị ngọt thanh kỳ lạ.

An phu nhân lại nói: “Hoa thần còn thưởng rượu nữa.”

Kiều Vạn Phương duyên dáng yêu kiều đứng dậy, cầm bình rượu đã chuẩn bị từtrước, lần lượt rót cho mỗi giai nhân một chiến, cung nữ giúp nàng bưngnhững chén rượu ấy đặt lên bàn của các giai nhân.

“Mọi người cùng uống để tạ ơn hoa thần ban phước.” A Cửu nhấc chén, tiênphong uống cạn, mọi người cũng lần lượt nâng chén uống một hơi sạch sẽ.

Cho dù Tiết Giai rốt cuộc có dụng ý gì đi nữa, cho dù trong rượu này có hay không có thuốc, nhưng Tiết Giai đã nói, thì hãy cứ tin là có chứ khôngthể xem là không được.

Cung Khanh uống hết chén rượu đầy rồi ngậm trong miệng, đặt chiếc chén không xuống, sau đó nhân lúc dùng khăn tay lau khóe môi, nàng đã lén nhổ hếtrượu từ trong miệng ra đó.

Rượu ở trong miệng chỉ lưu lại một lát, nhưng hương thơm ngọt ngào tinhkhiết của nó thì vẫn còn phảng phất giữa môi và đầu lưỡi.

Tiết Giai thè lưỡi kêu: “Cay quá!”, sau đó cầm bánh hoa lên cắn một miếng,nhìn Cung Khanh nhoẻn môi cười xinh đẹp: “Nếu tỷ tỷ sợ cay thì ăn mộtmiếng bánh hoa sẽ hết đó.”

Cung Khanh cười cười cũng cắn một miếng nhỏ. Trong khoảnh khắc đột nhiênnàng cảm thấy đầu óc choáng váng, tựa như có một luồng khí nóng bỏngchạy dọc sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.

Ngay sau đó luồng khí như nổ tung ra, lan đến tận từng đốt xương trong khắpcơ thể, cảm giác choáng váng đầu óc càng lúc càng mãnh liệt, chiếc chéntrước mặt nàng như tỏa ra một quầng sang lung linh, chợt gần chợt xa,rồi như trôi bồng bềnh trên mặt nước.

Nàng vội ngẩng đầu lên, không nhìn vào chén rượu nữa, nhưng cảnh vật trướcmắt cũng đều như tỏa ra những ánh hào quang, chờn vờn lấp lánh. Nhưngcơn nóng từ gan bàn chân cuồn cuộn xông lên, đến cả mắt cũng nóng, nướcmắt như trực trào ra.

Lúc này, nàng nghe thấy có tiếng cười khe khẽ ở bên cạnh.

Là Hướng Uyển Ngọc, Cung Khanh cố gắng quay đầu sang đã thấy Hướng UyểnNgọc ánh mắt mơ mơ màng màng, cười ngây ngô cầm chén rượu nói luyênthuyên: “Rượu ngon! Thêm một chén.”

Hứa Cẩm Ca ở trước mặt cũng có những biểu hiện không bình thường, cườithành tiếng, dung mạo vốn luôn ung dung đoan chính của nàng ây, lúc nàynhìn giống như Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn say rượu, vô cùng quyến rũxinh đẹp.

Cung Khanh vẫn còn sót lại một chút ý thức loạng choạng đứng lên, thì ra không chỉ một mình nàng say.

Nhưng rõ ràng là nàng không uống rượu, tại sao lại thế này?

A Cửu nhìn bốn mĩ nhân say rượu trên bàn tiệc, giả vờ ngạc nhiên nhìn MộTrầm Hoằng nói: “Hoàng huynh, tửu lượng của các nàng này thật kém cỏi,bất quá cũng chỉ được một chén son hồng mà thôi.”

Lập tức ánh mắt của Mộ Trầm Hoằng và Thẩm Túy Thạch cùng hướng về một người.

Nếu so với ba người còn lại, thì dáng vẻ của nàng không giống như là ngườisay rượu, mắt hơi khép lại, ánh mắt vẫn đung đưa linh hoạt, dáng vẻ vôcùng quyên rũ xinh đẹp, so với vẻ đẹp từ trước đến giờ thì càng tăngthêm bội phần, thật đúng là khiến người khác hồn xiêu phách lạc.

Còn Hướng Uyển Ngọc xưa nay vốn cẩn trọng đoan trang, thì giờ đã cười rộlên thất thố, Hứa Cẩm Ca thì càng nói càng hồ đồ, “Đây là cái gì? Làsuối chảy sao?” Thanh âm của nàng không lớn, nhưng lại giòn tan, nũngnịu, cực kỳ êm tai.

Các gia nhân khác muốn cười nhưng không dám, có một vài người còn mừng thầm trong bụng, bởi trong số mỹ nhân này, hai người tuyệt sắc nhất là CungKhanh và Hứa Cẩm Ca thì tửu lượng lại kém như vậy, xem ra sắp mất mặtrồi.

Lý Sùng Minh hình như say nặng nhất, lắc la lắc lư đứng dậy, lảo đảo quờmột cái khiến cả bánh hoa và chén rượu cùng rơi xuống đất, sau đó cườirộ lên: “Nghe hay lắm, đây là khúc gì vậy?”

Mộ Trầm Hoằng nói: “An phu nhân, mau dìu mấy vị tiểu thư này về phòng nghỉ ngơi. Minh Vũ đi bảo nhà bếp nấu mấy bát canh giải rượu mang lên.”

An phu nhân lập tức sai mấy cung nữ dìu bốn vị cô nương say rượu đưa về Minh Hoa cung.

A Cửu cảm thấy bị mất hứng, thế này thì làm sao khiến cho Thẩm Túy Thạchnhìn thấy Cung Khanh bị mất mặt đây, nàng ta đã được dẫn về rồi.

Công chúa tỏ vẻ không vui nói: “Hoàng huynh, Thẩm đại nhân, chúng ta đi dạo một vòng trong Ngự hoa viên nhé!”

Nhất định trong lúc nàng đi dạo một vòng ở Ngự hoa viên, sẽ tỉ mỉ nhìn xemcó còn sót lại cây nào chưa được treo phần thưởng hồng hay không đểtrừng phạt Cung Khanh. Ngày hôm nay khiến nàng ta say rượu mất mặt,nhưng nỗi bực dọc trong lòng nàng vẫn chưa được giải tỏa, bởi vì dáng vẻ say rượu cảu nàng ta không những không xấu, mà trái lại còn đẹp đến nỗi kinh động lòng người, giống như chú bướm vừa thoát ra khỏi kén, nhưnhững ánh sáng lung linh bị bọc lại lâu ngày, giờ đây trong phút chốcbỗng được bung ra, khiến người ta cảm thấy giật mình vì tuyệt đẹp, thậtđúng là không có lời nào diễn tả được.

Mà ánh mắt Thẩm đại nhân nhìn Cung Khanh cũng chẳng có chút nào xem thường cả, còn lộ ra mong muốn quan tâm đến nàng ta, lưu luyến dõi theo CungKhanh cho đến khi ra khỏi Hiệt Phương các. Ánh mắt giống như một cây kim sắc nhọn đâm thấu tận tâm can nàng.

Mộ Trầm Hoằng cười đáp lời: “Được”, rồi đứng dậy đi ra khỏi Hiệt Phươngcác, A Cửu đi liền theo sau, Thẩm Túy Thạch không thể làm gì khác hơnđành phải tháp tùng kế tiếp, các người đẹp khác cũng nối đuôi nhau đira.

Đối với mọi người mà nói, đây là cơ hội cuối cùng có thể tiếp xúc với Tháitử ở khoảng cách gần như vậy. Sau khi lễ hội hoa kết thúc, mọi người sẽrời hoàng cung, ai về nhà nấy. Đây cũng xem như là thời gian cuối cùngđược ở bên nhau, Thái tử điện hạ vẫn keo kiệt bủn xỉn từng nụ cười nhonhã, ánh mắt dịu dàng, giọng nói dễ nghe, hắn cứ chắp tay mà đi, thoảngqua như gió nhẹ, chẳng lúc nào nhìn thấy hắn rung động trước một ai, với tất cả những người đẹp ở đây hắn đều thờ ơ lãnh đạm như nhau. Thậm chíđến cả hoa thần Kiều Vạn Phương là người do hắn đích thân đề cử, hắncũng chẳng liếc mắt nhìn nhiều.

Thật đúng là một kẻ bạc tình.

Các giai nhân ở đây vừa mê luyến phong thái, giọng nói và dáng vẻ của hắn,vừa oán giận hắn không biết phong tình, cái cảm giác được nhìn mà khôngđược nếm này, thực là giày vò người ta muốn chết.

Vừa đi được mười mấy bước, Mộ Trầm Hoằng đột nhiên giống như nhớ ra điềugì, dừng bước nói với A Cửu: “Để Thẩm đại nhân cùng muội đi dạo nhé, tacòn có việc, phải đi trước.”

A Cửu đúng là nằm mơ cũng không thấy, còn các giai nhân khác lại cảm thấy trái tim như vỡ vụn.

Tiết Giai nói: “Công chúa, thần đi xem mấy vị tỷ tỷ kia thế nào.”

A Cửu lập tức nói: “Ngươi đi đi.” Cung Khanh say rượu rốt cuộc trông xấuxí thế nào, lát nữa còn muốn Tiết Giai quay lại bẩm báo.

Tiết Giai bước nhanh đuổi theo Cung Khanh.

An phu nhân cố ý sắp xếp chỉ để mình cung nữ U Lan đỡ Cung Khanh, còn bangười đẹp bị say rượu khác đều được hai, ba cung nữ cùng dìu đỡ, đã đilên phía trước.

“U Lan, ngươi dìu Cung tiểu thư tới Họa Xuân các.”

U Lan ngơ ngác, “Chẳng phải là đưa về Minh Hoa cung sao?”

“Nàng ấy và Hướng tiểu thư đều bị say, cùng ở một phòng e là sẽ gây ồn ào,cho nên hãy đưa Cung tiểu thư đến Họa Xuân các nhé, cũng gần đây mà.”

U Lan tự nhiên không cầu mà được, nàng vóc dáng bé nhỏ, một mình dìu Cung Khanh cũng khó khăn, chỉ ước đi đến Họa Xuân các bên cạnh.

Tiết Giai quan sát U Lan dìu Cung Khanh rẽ vào đường đi Noãn Xuân các, rồimới bước thật nhanh từ hướng bên ngoài Ngự hoa viên đi đến.

Độc Cô Đạc đứng chờ ở rừng trúc bên ngoài Ngự hoa viên đã nửa canh giờ, nhìn thấy Tiết Giai vội vã đi đến, hắn liền nghênh đón.

“Muội bảo huynh đứng chờ ở đây, có chuyện gì vậy?”

Tiết Giai nghiêm trang hỏi: “Nhị ca, huynh thích Cung Khanh?”

“Điều này còn phải nói.”

“Vậy được, bây giờ có một cơ hội, có thể giúp huynh lấy được tỷ ấy, huynh có muốn không?”

“Đương nhiên!” Điều đó mà cũng phải hỏi sao?

“Tỷ ấy ăn phải Lâm Giang Tiên, bây giờ đang ở Họa Xuân các, huynh đến đem gạo nấu thành cơm đi.”

Độc Cô Đạc giật mình hoảng sợ: “Nhưng đang ở trong cung.”

“Chính là vì ở trong cung nên mới có cơ hội này, chẳng phải huynh lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn có tỷ ấy sao?”

“Huynh …”

Tiết Giai khẽ chau mày: “Sao hả? Huynh không dám?”

Độc Cô Đạc bị tiểu muội khích tướng máu nóng dồn lên mặt, trong sự hưng phấn kích thích vẫn xen lẫn chút lưỡng lự, sợ sệt.

Tiết Giai cất tiếng cười: “Huynh có còn là nam nhân không đấy?”

Độc Cô Đạc nói: “Không phải ta không dám, mà ta sợ sau này nàng ấy sẽ hận ta.”

Tiết Giai liếc xéo hắn một cái, dùng lời lẽ châm chọc đã kích: “Chỉ cần làngười của huynh đã, sau này có thời gian rồi từ từ dỗ dành, trước tiênhãy chiếm lấy thân thể của tỷ ấy trước. Nếu tính cách của huynh mà mềmyếu như vậy, đừng nói là Cung tiểu thư, đến muội còn chẳng xem ra gì,thật đúng là chẳng có chút khí phách nào của nam nhân cả.”

Độc Cô Đạc bị đụng chạm đến lòng tự trọng của một nam nhân, máu trong cơthể bỗng như chảy nhanh hơn, tim đập thình thịch gấp gáp.

“Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, Mạc đãi vô hoa không chiết chi (1). Muộiđi trước để ứng phó với cung nữ kia, muốn hay không muốn tỷ ấy, huynh tự quyết định. Là nam nhân, sau này đừng hối hận.” Tiết Giai ném lại mấycâu rồi quay người đi thẳng.

(1) Đây là mượn hai câu cuối trong bài thơ Kim lũ y của Đỗ Lệ Nương – Trung Quốc. Đại ý: Hoa thơm phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cànhkhô.

Độc Cô Đạc đứng nghệt ra, nghĩ đến gương mặt xinh tươi tựa ngọc, đôi môihồng chúm chím mềm mại như nước, vòng eo nhỏ nhắn cùng dáng vẻ thướt tha yểu điệu của nàng, thì trái tim không khỏi ngân lên những rung độngmãnh liệt, một luồng tà hỏa bỗng bùng lên dữ dội như thiêu đốt.

Cung Khanh vẫn còn một chút tỉnh táo, nhưng cơ thể thì mềm oặt như chẳng còn khí lực, mềm đến nỗi cơ hồ có thể bay lên. Trước mắt nàng toàn là hàoquang ngũ sắc, lung linh sặc sỡ, giống như là lạc vào tiên cảnh, chỗ nào cũng cảm thấy đẹp lạ kỳ.

Ở góc hành lang treo một chiếc đèn lồng, dưới ánh mặt trời, nhìn nó giống như một đám mây hồng bị gió thổi tới vướng vào ở đó, những tia sángphản xạ lấp lánh, nàng không kìm lòng được đưa tay ra muốn sờ vào.

U Lan thấy nàng định túm lấy chiếc đèn lồng, sợ muốn chết giữ chặt taynàng lại, “Cung tiểu thư đừng cử động nhiều nhé, không thì nô tì sẽkhông dìu được đâu.”

Người say rượu, khí lực lại rất lớn.

Cung Khanh chỉ nghĩ đám mây đó đẹp vô cùng, nếu không túm lấy, nó sẽ bay mất.

Thế là nàng kiễng chân lên, phất tay áo một cái, U Lan vội ôm lấy thắt lưng nàng, nhưng khí lực của nàng lúc này rất lớn, cả trọng lượng cơ thểnghiêng sang một bên, khiến U Lan chúi về phía trước một bước, “bộp” một tiếng, trán U Lan va phải cột, trước mắt tối sầm, cánh tay đang ôm Cung Khanh trong thoáng giây mất ý thức nới lỏng ra, cả thân thể mềm nhũncủa Cung Khanh như muốn sụp xuống.

Lập tức có một bàn tay kịp thời đỡ lấy nàng.

U Lan ngẩng đầu lên nhìn thấy Thái tử điện hạ đang đứng trước mặt, liền cuống quýt xin lỗi.

Cung Khanh hoàn toàn không biết ai đã đỡ mình, chỉ túm lấy tay người đó nũng nịu nói: “Buông ta ra.”

Mộ Trầm Hoằng nhìn nhan sắc kiều diễm như đóa hải đường trước mặt, mỉm cười hỏi: “Nàng muốn gì?”

Cung Khanh không để ý đến Thái tử, chỉ muốn đưa tay ra túm lấy đám mây đỏvẫn đang đung đưa lay động kia, dáng người có chút men say, nhẹ nhàng lả lướt, giống như chim yến bay trong lòng bàn tay.

Nếu như hắn buông tay ra, chỉ sợ nàng sẽ theo gió bay đi mất.

“Buông tay.” Nàng lườm lườm hắn, ánh mắt như tơ, song sánh dịu dàng, ngây thơ trong sáng.

Mộ Trầm Hoằng không kiềm chế được nhoẻn miệng cười.

Lý Vạn Phúc đi liền phía sau cũng không nhịn được cười thầm vui vẻ. Dángvẻ hồn nhiên đáng yêu này của Cung tiểu thư như một thỏi nam châm cuốnhút khiến các nam nhân không có cách gì chống đỡ nổi.

Mộ Trầm Hoằng với tay tháo chiếc đèn lồng xuống đưa cho nàng: “Nàng muốn cái này?”

Cung Khanh đưa tay ra nhận lấy, nhưng phát hiện ra vật đó nặng trình trịch , “Không phải là mây ư ..”, nàng bĩu môi giận dỗi, rồi thẳng tay vứt đi,tư thế uyển chuyển cuốn hút, “choang” một tiếng, chiếc đèn bằng ngọc lưu ly vỡ tan trên thềm ngọc.

Trái tim U Lan cũng “choang” một tiếng vỡ vụn giống như vậy, đây có thể xem là phạm tội bất kính coi thường Thái tử? Cung tiểu thư nàng không muốnsống nữa hay sao?

Nhưng thật lạ lùng, Thái tử điện hạ chẳng giận chút nào, còn cười nói: “Để ta dìu nàng ấy, ngươi lui đi.”

U Lan ngẩn người, liền biết điều lập tức xin cáo lui.

Bây giờ nàng không lo cho sinh mệnh của Cung tiểu thư, mà lo lắng cho trinh tiết của nàng ấy.

Mộ Trầm Hoằng bế Cung Khanh lên, đi khỏi Ngự hoa viên.

Lý Vạn Phúc thầm nghĩ: Hoàng thượng anh minh, để Thái tử điện hạ tập võ từ nhỏ thật chí lý.

Cách bày biện trong Noãn các toát lên vẻ xa hoa cao quý, sàn sưởi rất ấm,hoa mai sấy khô cắm trong bình ngọc, vô cùng thanh cao tao nhã. CungKhanh vừa nằm xuống đã thở dài sảng khoái, dáng vẻ ngây thơ nũng nịu như con mèo đáng yêu.

Tiết Lâm Phủ bị triệu đến, vừa nghe là bốc cho Cung tiểu thư một bát canhgiã rượu, trong lòng có chút bực mình, đến việc nhỏ này mà cũng phải gọi lão phu, thật đúng là dùng dao giết trâu để mổ gà.

Hai má Cung Khanh đỏ tươi kỳ lạ. Tiết Lâm Phủ quan sát một lát rồi nói,“Bẩm điện hạ, theo vi thần quan sát, bệnh trạng của Cung tiểu thư khônggiống như là say rượu.”

Mộ Trầm Hoằng giật mình, vừa rồi cả bốn người sau khi uống rượu ở bữa tiệc xong thì đều có biểu hiện say, cho nên chàng đương nhiên cùng cho rằngtửu lượng của Cung Khanh kém nên mới thế.

Vừa nghe Tiết Lâm Phủ nói vậy, chàng liền nghiêm mặt hỏi: “Ngươi bắt mạch xem sao?”

Tiết Lâm Phủ sau khi bắt mạch xong, liền cất lời: “Vừa nãy Cung tiểu thư đã ăn gì ạ?”

Mộ Trầm Hoằng nhìn Lý Vạn Phúc gật đầu, Lý Vạn Phúc lập tức đưa miếng bánh hoa và chén rượu dâng lên.

Tiết Lâm Phủ quan sát tỉ mỉ miếng bánh hoa, đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi lạilấy một chút cho vào trong nước, tiếp đó dùng cây trâm bạc chấm một chút nước cho vào trong rượu.

Sau khi cứ làm như vậy và thử lần lượt tới bốn cây trâm bạc, cuối cùng Tiết Lâm Phủ nói: “Bẩm điện hạ, trong bánh hoa này có trộn một vài thuốckích dục, trong rượu cũng bỏ vào hai loại thuốc, một loại là giải kíchdục, một loại là tê liệt thần kinh.”

Mộ Trầm Hoằng nghe xong thì đầu mày nhíu chặt. Bánh hoa là do nhà bếp củahoàng hậu làm xong dâng lên, còn rượu là loại được cất giữ trong hoàngcung, ai có thể là kẻ ra tay nhỉ? Có lẽ nên nói là ai mới có cơ hội ratay? A Cửu? Tiết Giai? An phu nhân? Hay là mẫu hậu?

Lòng hắn trầm xuống, không tỏ thái độ gì nói: “Nếu như ăn bánh hoa rồi uốngrượu, chẳng phải là có thể giải được thuốc kích dục hay sao?”

“Đúng. Nhưng vi thần có thể khẳng định, Cung tiểu thư là bị trúng thuốc kích dục, chứ không phải say rượu.”

“Vậy ý của ngươi là, nàng ấy không uống rượu?”

“Điều này vi thần không biết.”

“Cho ngươi lui, đến Minh Hoa cung xem xem mấy vị tiểu thư kia thế nào.”

Lý Vạn Phúc cũng lập tức theo gót Tiết Lâm Phủ lui ra, còn cẩn thận đóngcửa lại cho Thái tử điện hạ, sau đó xua xua tay ra hiệu cho mấy quan nội thị đang dứng dưới cửa sổ bên ngoài hành lang lùi xa đến một khoảngcách thích hợp, để tránh có thể nghe được những âm thanh không đáng nghe vọng ra từ Noãn các.

Trong Noãn các vô cùng yên ắng, chỉ có một làn hương thơm lượn vấn vít, MộTrầm Hoằng cúi người nhìn ngắm mĩ nhân đang nằm phía dưới người mình.

Nàng tự gối đầu lên cánh tay, má vừa khéo áp lên đóa phù dung thêu trên tayáo, mặt đỏ hồng, môi quyến rũ, long mày như họa, đúng là dung nhan tuyệt thế được trời đất ưu ái.

Hắn không kiềm chế được đưa tay ve vuốt làn da căng mịn nõn nà, dưới đầungón tay cảm nhận rõ sự mềm mại ấm áp, trái tim hắn như muốn tan ra.

Ngón tay nhẹ nhàng dịch chuyển đặt lên môi nàng, đột nhiên nàng the lưỡiliếm liếm đầu ngón tay ấy, hắn nhất thời cảm thấy như có một luồng điệntừ đầu ngón tay truyền đến, một luồn kích động không thể khống chế bùnglên, khiến bất cứ ai cũng muốn khảo nghiệm.

Hắn hít một hơi thật sâu, khẽ nâng đầu nàng dậy, đặt lên khuỷu tay mình.

Nàng vẫn nửa tỉnh nửa say, chỉ cảm thấy giống như mình đang bị bọc trong một cái chăn bông, thoải mái an nhàn không thể nào tả được, toàn thân thưthái, không muốn mở mắt ra. Chỉ có điều hơi ngốt, nên bàn tay không ýthức đặt xuống phía dưới gáy nũng nịu nói: “Nóng quá!”

Hình như đã có người thay nàng cởi nút chân trâu ở cổ áo, nhất thời có mộtcảm giác buông lơi mát mẻ, nên khiến nàng cảm thấy thoải mái vô cùng,nàng kéo bàn tay kia, muốn tiếp tục lần xuống dưới.

Bàn tay kia chần chừ trong chốc lát, rồi tiếp tục chiều theo ý của nàng.

Nàng biểu ý muốn hắn tiếp tục, nhưng viên chân trâu thứ tư lại ở ngay trên bầu ngực của nàng.

Bàn tay kia có chút chần chừ, nàng không hài lòng sẵng giọng: “Nhanh lên!”

Làm quân tử hay làm tiểu nhân? Thật là khó chọn. Cuối cùng, bàn tay kia quyết làm quân tử.

Nàng đợi mãi mà vẫn không thấy có cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng, không chịu được nữa liền mở mắt ra nhìn, làn thu thủy khẽ rung rung hé mở, giống nhưsuối nguồn khiến cho người đối diện như bị nhấn chìm vào trong đó. Trước mắt là một khuôn mặt anh tuấn mờ mờ tỏ tỏ, nụ cười ấy không hiểu saolại vô cùng quen thuộc.

Nàng mơ mơ màng màng hỏ: “Ngươi là ai?”

“Không nhận ra ta sao?”

Hắn cười cười, cúi gần thêm chút nữa.

Nàng chớp chớp mắt, líu ríu nói một câu: “Ngươi và hắn, thật giống nhau.”

Chàng dịu dàng hỏi: “Giống ai?”

“Chính là hắn.” Nàng nũng nịu hừm một tiếng, không muốn để ý đến chàng, chỉ muốn nhắm mắt ngủ.

“Rốt cuộc là ai?”

Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo lên đôi má đỏ lựng của nàng.

Nàng xoay đầu né bàn tay ấy, nhưng hắn không muốn bỏ qua, lại véo véo mũi nàng, thế là nàng đành phải thốt ra hai từ: “Thái tử.”

Hắn cười thành tiếng: “Nàng rất ghé hắn à?”

“Ừm.”

“Vì sao?”

“Bởi vì …”

Nàng cắn cắn đôi môi anh đào chúm chím, chẳng nói tiếp nữa.

Chàng dùng ngón tay chà khẽ lên đôi môi nàng, dịu dàng dỗ dành: “Nói đi, vì sao lại ghét hắn?”

Nàng nhắm mắt lại phụng phịu: “Vì sao phải cho ngươi biết?”

Hắn cười nửa đùa nửa thật: “Nàng nói với ta, ta sẽ chuyển lời cho hắn, để sau này hắn không đáng ghét như vậy nữa.”

“Thật ư?” Nàng hầm hừ: “Tại hắn hôn ta.”

Mộ Trầm Hoằng phì cười: “Vậy nàng cũng hôn lại hắn.”

Đúng là một ý kiến tồi, không đáng tin! Nàng phụng phịu hừm một tiếng khôngthèm để ý, lúc này toàn thân nàng càng trở nên khô nóng khó chịu, từngluồng khí nóng như muốn rang khô nàng, nàng muốn có một luồng khí mát,đôi bàn tay vô thức quờ quạng, hình như chạm phải một chỗ u lạnh nhất,đó là yết hầu của hắn, nàng giống như đạt được ý đồ, đôi bàn tay nhỏ lần theo cổ hắn, tiến xuống, thật đúng là một khối ngọc nhẵn bóng mát rượi, nhất định phái áp lòng bàn tay lên đó.

Ngực ai đó bị tập kích bất ngờ, bỗng nhiên cứng lại, thiên nhân giao chiến1.

1Thiên nhân giao chiến: Sự đấu tranh nội tâm giữa lẽ phải phải và dục vọng cá nhân.

Tiết Giai vội vã chạy tới Họa Xuân các, nhưng phát hiện Cung Khanh không có ở bên trong, cung nữ U Lan cũng không ở đó. Trong lòng có chút kinh ngạc

, một lát sau Độc Cô Đạc cũng rảo bước tiến đến, nhìn thấy Tiết Giai đang đứng bên ngoài, liền vui mừng nói:

“Cung nữ kia bị đuổi đi rồi phải không?”

“Không thấy người.”

Độc Cô Đạc như bị dội chậu nước lạnh lên đầu, dòng cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt trong cơ thể bỗng như bị đông cứng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tiết Giai chau mày nghĩ ngợi nói, “Huynh quay về đi, để sau hẵng nói.”

Độc Cô Đạc vừa hụt hẫng vừa lo lắng, không cam lòng hỏi: “Sau này còn có cơ hội sao?”

Tiết Giai nheo mắt, cười với vẻ đã dự tính trước: “Nhị ca, trên đời nàychẳng có việc gì khó. Chỉ cần huynh muốn, huynh có gan, muội nhất địnhsẽ giúp.”

Độc Cô Đạc nghe được những lời này, sự hẫng hụt trong lòng như được an ủiphần nào. Bản thân thật không dễ dàng gì mới hạ quyết tâm để gạo nấuthành cơm, ai ngờ không thấy gạo trong nồi, cảm giác này thật khiến chongười ta cảm tháy rất ảo não.

Tiết Giai đi về phía Minh Hoa cung, được nửa đường, lại đột nhiên có một suy nghĩ vụt qua trong đầu. Nàng lập tức quay người đi đến Noãn các. Khicòn cách một quãng trồng đầy những khóm hoa đang nở rộ đón xuân, đã nhìn thấy Lý Vạn Phúc đứng trấn ở bên ngoài với cự ly vừa phải không xa cũng không gần, mà nội giám hầu hạ ở ngoài cửa cũng đứng cách Noãn các mộtđoạn khá xa, lập tức trong lòng nàng hiểu rõ mọi chuyện.

Nàng lặng lẽ xoay người, bất giác cắn môi. Quả nhiên nàng đã đoán đúng,trong lúc nàng đích thân đi gọi Nhị ca, Cung Khanh đã không đến Họa Xuân các, mà bị Mộ Trầm Hoằng dìu đến đây.

Đúng là tâm tư này của Mộ Trầm Hoằng ẩn giấu rất sâu.

Hôm qua nàng cố ý đem chuyện của A Cửu phạt Cung Khanh treo phần thưởnghồng nói với Mộ Trầm Hoằng, để thăm dò xem Thái tử có ý gì với CungKhanh không, nếu như không có ý, tất sẽ không nhúng tay vào việc này.Nhưng cho dù Thái tử có giúp, cũng chưa chắc đã khẳng định hắn thíchnàng ấy. Chẳng hạn như trong lúc chọn hoa thần, Thái tử đã đề cử KiềuVạn Phương, xem ra giống như có vài phần kính trọng, nhưng mấy ngày hômnay, lại chẳng thấy hắn có biểu hiện gì đối với Kiều Vạn Phương, màdường như đối với Hứa Cẩm Ca lại có phân hòa nhã quan tâm hơn.

Để hiểu rõ hơn về biểu ca, bất cứ việc gì cũng không được quan sát đơngiản ở mặt ngoài. Vậy thì lần này hắn giúp Cung Khanh, phải chăng là vìthật sự thích nàng ấy, hay là cố ý để mình và người khác tưởng nhầm nhưvậy? Lấy Cung Khanh làm lá chắn để che giấu người thực sự trong lònghắn?

Tiết Giai nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy khó mà chắc chắn. Nhưngbất luận thế nào, việc Cung Khanh chính là người trong lòng hắn cũng cótính khả thi rất lớn.

Trong Ngự hoa viên, Thẩm Túy Thạch tháp tùng A Cửu ngắm phần thưởng hồng treo trên cây mà thấy như ngày dài tựa năm, trong lòng luôn nghĩ không biếtgiờ này Cung Khanh thế nào. Còn nhớ lần trước đến làm khách ở Cung phủ,trong bữa tiệc, cả Cung phu nhân và Cung Khanh đều uống một chén rượu,chàng vẫn nhớ rõ, Cung Khanh mặt không đổi sắc, rõ ràng một chén rượukhông đủ để khiến nàng say, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ làrượu trong cung ủ lâu nên nặng hơn? Hay là A Cửu giở thủ đoạn để làmnàng mất mặt? Nhưng không phải chỉ có một mình nàng say, Hướng Uyển Ngọc và một vài người nữa cũng say cơ mà, có vẻ không giống như là A Cửu giở trò ma mãnh.

A Cửu được đi dạo cùng với người ở trong lòng, ban đầu tràn đầy hứng thú, nhưng được một lát thì ngây người cảm thấy có gì đó không bình thường,người này sao mà như mất hồn mất vía, bụng dạ để mãi tận đâu đâu? Chẳnggiống như là đang đi dạo trong vườn, mà trái lại hệt như kẻ mộng du.

Lập tức trong lòng A Cửu trào lên một cảm giác bực bội, nàng hất cằm vểnhlên như một con khổng tước kiêu ngạo, hậm hực nói: “Thẩm đại nhân nếukhông có nhã ý ngắm cảnh, vậy mời quay về đi.”

Thẩm đại nhân như được ân xá, lập tức cáo lui.

Hắn đúng là nói đi là đi!

A Cửu nhìn theo bóng hắn, hậm hực giậm chân.

An phu nhân thầm nghĩ: Cái vẻ không biết phong tình, thờ ơ bạc bẽo này,thật giống hệt Thái tử, không hổ là quân thần cùng một ổ.

Thẩm Túy Thạch đi rồi, đi dạo một mình trong vườn này còn có ý nghĩ gì, ACửu lập tức quay đầu lạnh lùng nói với đám người đang oanh oanh yến yếntheo sau: “Các ngươi cũng lui hết đi.”

Thực ra từ lúc Thái tử rời đi, các giai nhân ở đây cũng giống như Thẩm đạinhân đều sớm đã không còn tập trung, tâm tưởng để mãi tận đâu, nhận được ý chỉ của công chúa, tất cả bọn họ liền thuận thế cáo lui.

An phu nhân dịu dàng nói: “Công chúa bớt giận, Thẩm đại nhân trước đây chỉ chuyên tâm đến việc thi cử, đối với việc nữ nhân tình trường vốn khôngđể trong lòng, cho nên có chút trì độn. Hơn nữa công chúa còn là kiều nữ cành vàng lá ngọc, cho nên Thẩm đại nhân hắn cũng không dám nghĩnhiều.”

A Cửu nhìn An phu nhân, muốn nói nhưng lại thôi, lát sau lại trề môi:“Phụ hoàng cũng thật đáng ghét, lúc nào cũng bảo phải đợi xem sao.”

“Hoàng thượng thương yêu công chúa, đương nhiên phải xem nhân phẩm Thẩm đại nhân thế nào.”

Cửu Công chúa giận dỗi thở dài, nói: “Thế nhưng ta sợ hắn lại ưng ý người khác.”

“Chẳng phải là hoàng thượng đã đánh tiếng với Tưởng đại nhân rồi hay sao?”

A Cửu không nói gì nữa, nói thêm thì xấu hổ, nhưng cho dù là vậy, trong lòng vẫn bực nguyên như cũ.

“Nếu công chúa không yên lòng, thì đến mật tư doanh của Thái tử điện hạ mượn người, cài vào Thẩm gia, nếu Thẩm đại nhân có việc gì thì công chúađương nhiên cũng biết.”

Đây đúng là một ý kiến hay, chỉ cần có một thay đổi nhỏ, thì mình cũng có thể biết rõ ràng rành mạch.

An phu nhân vừa cười vừa nói: “Công chúa đừng phiền lòng, ngoại trừ tiênnữ ở trên trời ra, còn nữ tử trong thế gian này, công chúa chính làngười đứng đầu, trừ phi chàng ta là một kẻ ngốc, còn không thì sao cóthể không thích công chúa cho được.”

Thật là chí lý, A Cửu đi thẳng đến điện Cần Chính tìm Mộ Trầm Hoằng.

Trong điện vắng lặng chẳng có người, A Cửu gọi thái giám đến hỏi: “Thái tử điện hạ đâu?”

“Bẩm công chúa, Thái tử điện hạ đến Ngự hoa viên ạ.”

“Vẫn chưa trở về sao?”

“Bẩm chưa.”

Kỳ lạ, lúc nãy huynh ấy nói có việc phải đi trước mà, huynh ấy đi đâu nhỉ?

Cung Khanh mê mê tỉnh tỉnh mở mắt ra, nhất thời cứ ngỡ mình đang ngủ, theothói quen liền uể oải duỗi thẳng người vặn hông, kết quả là ánh mắt vụtsáng, quét qua một thân ảnh đoan chính mực thước, động tác vặn hông liền lập tức dừng lại, suýt chút nữa thì gẫy người.

Rõ ràng nàng đang nằm trong Noãn các của hắn, còn hắn thì đang ngồi ngayngắn trước thư án, trong tay cầm một quyển sách nhưng ánh mắt lại dínhchặt trên người nàng, vẻ mặt như cười như không, ôn nhu mờ ám.

Lúc này nàng mới sực nhớ ra việc mình say rượu, lập tức ngồi bật dậy cáo lỗi: ‘Thần nữ thất lễ, xin điện hạ thứ tội.”

Hắn bước đến gần, hơi khom lưng, dáng vẻ ôn hòa nho nhã, giọng điệu ân cần quan tâm: “Cung tiểu thư có còn khó chịu nữa không?”

Lúc này cự ly sao gần quá, nếu như lập tức đứng dậy đi giày thì sẽ va phảicằm của hắn … nên nàng không dám cử động mà chỉ hơi ngã đầu ra sau mộtchút, vô cùng lúng túng hỏi: “Sao thần nữ lại ở đây?”

Hắn nheo mắt cười nhìn nàng, “Sau khi nàng uống say, cứ túm chặt lấy ta không rời, đòi ta dẫn nàng đến Noãn các.”

Cung Khanh: “…”

Không thể nào, điện hạ. Cứ cho là thần uống say, cũng không thể nào mất lý trí như vậy.

Hắn cười cười nhìn nàng, ý nàng như vậy, không phải nàng cho rằng ta …?

Ngừng lại một chút, má nàng chợt đỏ ủng lên, “Thần nữ quấy quả lâu rồi, vôcùng sợ hãi, đa tạ điện hạ chiếu cố.” Nói xong liền lập tức đi giày vộivàng rời khỏi nơi đó.

A Cửu ở Cần Chính điện đợi một lát, cuối cùng thấy Mộ Trầm Hoằng tinh thần sảng khoái phong độ thanh tao đi từ ngoài vào.

A Cửu đứng dậy hỏi: “Hoàng huynh vừa đi đâu vậy?”

Mộ Trầm Hoằng né tránh không trả lời, nở nụ cười vừa bí mật vừa nho nhã: “Tìm ta có việc gì?”

A Cửu hừm một tiếng, không tiện nói thẳng, chuyện bí mật theo dõi tình lang này, nói ra thật có chút mất mặt.

Mộ Trầm Hoằng chỉ cười cười không hỏi nữa, đi đến sau thư án ngồi xuống,giở tấu chương ra. Từ năm ngoái, sau khi Tuyên Văn đế để cho hắn giámsát quốc sự, một số việc triều chính đều giao cho hắn xử lý, nên trênmặt bàn xếp đầy mười mấy tấu chương.

Hắn có vẻ như không để ý đến sự có mặt của A Cửu, sau khi xem xong thì lấy bút phê duyệt.

A Cửu đành phải cố gắng tìm lời lẽ để mở đầu: “Hoàng huynh, muội muốn nói với huynh một việc.”

Mộ Trầm Hoằng ừm một tiếng, tiếp tục đọc tấu chương đang cầm trên tay.

“Hoàng huynh, mật tư doanh …”

Mộ Trầm Hoằng vẫn ừm một tiếng như cũ.

Cửu Công chúa chau mày, lấy tay giật quyển tấu chương trong tay hắn.

Lúc này Mộ Trầm Hoằng mới ngẩng đầu, thảnh thơi ngả người ra sau, mỉm cười nói: “A Cửu muội muốn nói gì?”

Cửu Công chúa tức giận nói: “Muội muốn nói hoàng huynh, huynh thật là một người đáng ghét.”

Mộ Trầm Hoằng khẽ mỉm cười: “Ghét huynh sao còn đến tìm huynh?”

Cửu Công chúa hậm hực: “Muội muốn mượn dùng một người ở chỗ huynh, cài vào nhà Thẩm Túy Thạch.”

Mộ Trầm Hoằng cười nhạt “ồ” một tiếng, hỏi: “Làm gì?”

Cửu Công chúa không có cách nào khác đành phải nói rõ ý đồ của mình: “Muội muốn người đó giám sát các động tĩnh trong Thẩm phủ.”

Mộ Trầm Hoằng dựa người vào chiếc bàn phía trước, nhoẻn miệng cười nói: “Muội muốn biết điều gì?”

“Muội muốn biết có phải là có người thăm dò chủ ý của hắn không, liệu hắn có ý nghĩ khác không.” A Cửu buồn bực giậm chân, không khỏi có chút ngượngngùng.

Mộ Trầm Hoằng nghe xong, cười ha ha nói: “Nam nhân đều không thích phụ nữhay ghen tuông, đặc biệt là những người ghen tuông tự dưng dựng chuyện.Người của mật tư doanh không dùng để thăm dò việc riêng tư của ngườikhác.”

“Hoàng huynh huynh thật đúng là đáng ghét, đồ hẹp hòi! Đáng ghét, đáng ghét,đáng ghét!” Cửu Công chúa thẹn quá hóa giận, phất tay áo bỏ đi.

An phu nhân đợi ở bên ngoài một lát, vừa thấy vẻ mặt công chúa liền biết ngay kết quả.

Bà ấy cười nói: “Công chúa, nô tì giúp người sắp xếp nhé, con trai của nô tì có quen biết vài người ở bên ngoài cung.”

A Cửu thở phù phù cáu bẳn, không bình tĩnh nói: “Ngươi lập tức đi sắp xếp cho ta một người.”

Sau khi rời khỏi miệng hùm, Cung Khanh thở phào nhẹ nhõm, đứng ở trên đường dẫn về Minh Hoa cung, trong lòng chợt nghĩ đến một vấn đề nan giải. Bây giờ về đến Minh Hoa cung, nếu mọi người hỏi mình sau khi say rượu đã đi đâu, thì phải nói thế nào? Đặc biệt là Hướng Uyển Ngọc, nếu như tỷ ấytỉnh lại trước mình, nhất định sẽ truy cùng đuổi tận hỏi cho ra là mìnhđã đi đâu. Đương nhiên không thể nói là bị Thái tử đưa đến Noãn các, nếu không thì thật đúng là có nhảy xuống sông hộ thành (1) tắm cũng khôngsạch.

(1) Sông hộ thành : Sông đào để bảo vệ thành.

Nàng suy nghĩ một lát, rồi quay người đi bộ đến Trùng Dương cung.

Thứ nhất, ngày hôm nay phải rời khỏi hoàng cung, về tình về lý thì đều phải đến chỗ Hướng Thái phi để cáo biệt, thứ hai, nếu người khác hoặc HướngUyển Ngọc có hỏi đến, thì có thể nói, thời gian đó mình đã ở Trùng Dương cung cùng Hướng Thái phi, đương nhiên sẽ không có ai nghi ngờ.

Nàng vừa đi đến bên ngoài cửa Trùng Dương cung, vừa khéo lại gặp Ninh Tâm cô cô từ bên trong đi ra, vừa thấy Cung Khanh, cô cô đã mỉm cười nói:“Thật tốt quá, Hướng Thái phi vừa sai nô tì đi mời Cung tiểu thư.”

“Cô cô, thái phi cho gọi ta có việc gì?”

“Thái phi bị bệnh, nghĩ rằng tiểu thư hôm nay rời cung, nhất định sẽ đến cáobiệt, đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng tiểu thư đâu, Thái phi sốt ruộtmới sai nô tì đi mời tiểu thư đến, đúng là khéo quá, có lẽ tiểu thư đãnghe được tiếng lòng của Thái phi rồi, những người cùng huyết thống, quả nhiên là giống nhau.”

“Thái phi bị bệnh gì?”

“Hôm qua sau khi Thái phi ăn một chút bánh ngọt liền cảm thấy trong miệngrất khô, nhất thời không đợi được đã uống một chút trà lạnh, kết quả làcả bụng và dạ dày đều đau quặn.”

“Đã mời thái y đến khám chưa?”

“Vừa mới đi mời, thái y còn chưa đến.” Nói đến đây, Ninh Tâm nhoẻn miệngcười, nói với giọng điệu có phần trách yêu: “Sao tiểu thư không thườngxuyên đến thăm Thái phi, khó lắm mới vào cung được một chuyến, vậy màmới đến được hai, ba lần. Thái phi thì ngày nào cũng mong chờ tiểu thưđến trò chuyện tâm sự với bà.”

Cung Khanh cười đau khổ, thầm nghĩ, ta vốn rất muốn đến thăm lão nhân gia,nhưng lại sợ lão nhân gia thầm sắp đặt để ta “ngẫu nhiên” gặp một ngườinào đó, thì thật sự là một điều tồi tệ.

Hai người vừa nói, vừa đi vào đến tẩm cung (1) của Thái phi

(1) Tẩm cung: Phòng ngủ của vua và hoàng hậu.

Hướng Thái phi đang tựa nửa người trên thành giường, thấy Cung Khanh đi đếnliền đưa tay ra nói: “Nha đầu không có lương tâm này, không dễ mới vàođược cung, vậy mà không chịu đến thăm ta, hay là chê bà già này vừa giàvừa vô vị rồi?”

Cung Khanh bước đến, nắm lấy tay Thái phi, cười xòa nói: “Thái phi nói gìvậy, một người vui tính đáng mến như lão nhân gia, không biết bao nhiêungười thích.”

“Thích sao ngươi không đến?” Hướng Thái phi không nhịn được véo véo gương mặtnhỏ nhắn nũng nịu của Cung Khanh, vô cùng trìu mến, yêu thương không thể diễn tả bằng lời.

Cung Khanh chỉ cười hi hi mà không trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Cháu sợ đến lại bị lão nhân gia người cài bẫy.

“Hôm nay quay về nhà đúng không?”

“Vâng ạ, một lát nữa sẽ về, vì vậy cháu vội đến để cáo biệt Thái phi.”

Hướng Thái phi vừa nghe đã xụ mặt: “Đúng là một nha đầu không có lương tâm, cô lão lão (2) ốm mà không chịu ở lại thăm nom sao?”

(2) Cô lão lão: Bà bác, bà cô (Cô của mẹ).

Ninh Tâm lập tức nói: “Đúng vậy, bên cạnh Thái phi tuy không thiếu kẻ hầungười hạ, nhưng tất cả đều không phải người thân ruột thịt, tiểu thư hãy ở lại đây thêm hai ngày, đợi Thái phi khỏe hơn rồi hãy về, Thái phithích tiểu thư nhất, ngày nào cũng nhắc đến, cũng ngóng trông. Nếu tiểuthư mà không ở lại, chẳng biết Thái phi sẽ đau buồn đến nhường nào.”

Cung Khanh bất chợt cảm thấy có chút xấu hổ, cả Thái phi và Ninh Tâm đều nói đến như vậy, nếu nhẫn tâm bỏ đi, dù trên đầu có đội mũ lớn đến mức nào, thì cũng bị xem là bất hiếu. Có điều Thái phi đã bị bệnh, đoán chừng là cũng không đủ sức để sắp đặt “gặp gỡ ngẫu nhiên” gì đó cho mình, mìnhtrốn ở trong Trùng Dương cung, A Cửu cũng sẽ không đến để gây sự trảthù, nghĩ vậy, Cung Khanh liền mỉm cười đồng ý.

“Vậy được, Khanh nhi sẽ ở lại đây thêm hai ngày với cô lão nhé!”

Hướng thái phi vừa nghe đã vui vẻ, nắm chặt tay Cung Khanh nói: “Đứa bé ngoan, cô lão lão biết cháu là đứa hiếu thảo nhất mà.”

“Vậy để cháu đi báo cho biểu tỷ một tiếng.”

“Để ta sai người đi là được rồi.” Ninh Tâm lập tức quay lại dặn dò thị nữtrong điện: “Đến Minh Hoa cung báo cho Hướng Uyển Ngọc tiểu thư, nóiThái phi bị bệnh, Cung tiểu thư lưu lại vài ngày chăm sóc người, đểHướng tiểu thư về trước.”

Lúc này Minh Hoa cung, Hướng Uyển Ngọc cũng vừa tỉnh lại, nghe nói HướngThái phi bị bệnh liền đứng dậy cùng cung nữ đi đến Trùng Dương cung. Thứ nhất nàng muốn cáo biệt Thái phi, thứ hai cũng muốn hỏi Cung Khanh, hoa thần ban rượu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mình tại sao lại bị say?

Đang ở trước mặt Thái phi, nên Hướng Uyển Ngọc không tiện hỏi, chỉ nhìn Cung Khanh nháy nháy mắt.

Cung Khanh hiểu ý của nàng ấy, bèn quay sang nói với Hướng Thái phi: “Tháiphi, cháu và tỷ tỷ có vài chuyện muốn nói thầm với nhau, Thái phi khôngđược nghe lén đâu đấy.”

Thái phi cười xua xua tay: “Tiểu nha đầu các con còn có chuyện gì mà nóithầm chứ, chắc lại là chuyện tiểu công tử nhà ai tài giỏi anh tuấn chứgì?”

Cung Khanh phì cười: “lão thái phi người đoán thật đúng.”

Hướng Uyển Ngọc đi cùng Cung Khanh ra đến hành lang, lập tức hỏi: “Tỷ đúng là vừa bị say rượu sao? Sao có thể như thế được? Bình thường ở nhà tỷ cóthể uống năm ba chén và chưa bao giờ say.”

“Bởi vì công chúa đã bỏ thuốc vào trong rượu, nghe Tiết Giai nói, chỉ cần uống một giọt cũng say.”

Hướng Uyển Ngọc vừa nghe đã giận tím mặt, “Tỷ muội ta rốt cuộc là đắc tội gìvới nàng ta kia chứ, tại sao cứ năm lần bảy lượt gây khó dễ cho chúng ta như vậy. Nàng ta cứ ỷ mình là công chúa thì có thể tự tung tự tác coitrời bằng vung như vậy sao?”

“Có thể là do nàng ấy tâm trạng không được tốt, nên mới lấy mọi người ratrêu đùa khiến mình thoải mái hơn, vừa rồi muội nghe cung nữ nói, HứaCẩm Ca và Lý Sùng Minh cũng bị say.”

“Vậy hai người đó làm gì mà chọc đến cô ta vậy? Hay là không chịu nổi khi thấy người khác xinh đẹp hơn mình?

Cung Khanh cười khổ: “Nào ai biết, nhưng dù sao thì lễ hội hoa cũng đã kết thúc rồi.”

Hướng Uyển Ngọc vẫn còn căm giận nói: “Muội cứ chờ xem, hôm nay nàng ta ỷ thế làm ra tất cả những điều này, nhất định có ngày ta sẽ hoàn trả đủ.”

“Tỷ tỷ có muốn lưu lại đây cùng muội thêm hai ngày nữa không, Thái phi bị bệnh, chúng ta ở lại với người thêm hai ngày nữa?”

Hướng Uyển Ngọc lập tức nói: “Thái phi vẫn như trước đây có bao nhiêu ngườihầu hạ, ta thấy chỉ cần một mình muội ở lại là đủ, trong cung này takhông muốn ở thêm một ngày nào nữa.”

Hướng Uyển Ngọc nhớ nhà da diết, sau khi cáo biệt Hướng Thái phi thì lập tức rời cung, trở về nhà.

Cung Khanh cũng không muốn ở lại trong cung, nhưng

không có cách nào để rời đi, chỉ có cách duy nhất là Thái phi nhanh chóngkhỏi bệnh, vì thế nàng liền hỏi Ninh Tâm: “Có phải cô cô mời Tiết thái y đúng không?”

“Đúng vậy, mỗi lần Thái phi bị bệnh, đều mời hắn đến.”

“Vậy thì tốt quá!” Chỉ cần Tiết thái y ra tay là trị được bệnh.

Sau khi Tiết thái y đến nhìn Hướng Thái phi thì cả hai người đã ngầm hiểu ý nhau. Nữ nhân trong hậu cung này, thông thường số lần giả bệnh nhiềuhơn số lần bệnh thật, chẳng hạn như Hướng Thái phi lão nhân gia người,từ khi còn trẻ đã thường xuyên cần bệnh là bệnh. Tiết thái y đã quen với việc này nên không có gì kinh ngạc, rất điềm đạm kê cho lão thái phimột đơn thuốc bồi bỗ sức khỏe, sau đó xin cáo lui.

Hướng Thái phi khoan khoái tựa vào đầu giường, cười tủm tỉm nhìn Cung Khanh,ánh mắt rạng rỡ lấp lánh giống như viên đá mắt mèo đang đeo trên ngóntay của bà.

Cung Khanh bị nhìn đến nỗi da gà, nhớ lần trước, cũng chính ánh mắt hiền từđôn hậu này đã cổ vũ động viên nàng hăm hở đi vào Dưỡng Hinh uyển, rồingẫu nhiên gặp phải người nào đó.

Ninh Tâm cô cô cười vui vẻ từ bên ngoài đi vào nói: “Thái phi, thuốc đã sắcxong rồi, Thái tử điện hạ nghe nói người bị bệnh nên cố ý đến thăm.”

Hướng Thái phi lập tức lộ vẻ ngạc nhiên bất ngờ, như thể không hề hay biết Thái tử điện hạ sẽ giá lâm vậy.

Đối mặt với vẻ vô tội của Hướng Thái phi, Cung Khanh không nói gì, chỉ cung kính đứng lên cung nghênh Thái tử điện hạ.

Đúng là chiêu tốt không sợ dùng nhiều.

Một lát sau Mộ Trầm Hoằng đi vào, ánh mắt xa xăm, như cười như không quétqua gương mặt nàng, sau đó cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Cung tiểu thư cũng ở đây sao?”

Cung Khanh đáp: “Bẩm điện hạ, Thái phi bị bệnh, thần lưu lại đây thêm hai ngày ạ.”

“Thật tốt quá!”

Cung Khanh: “…”

Cái gì mà tốt quá? Hai người đúng thật là phối hợp ăn ý.

Mộ Trầm Hoằng đi đến ngồi xuống bên cạnh giường của Hướng Thái phi, vẻ mặt ân cần hỏi: “Thái phi có chỗ nào không khỏe? Thái y đã đến khám chongười chưa?”

“Tiết Lâm Phủ đã đến kiểm tra rồi. Thái tử dạo này bận việc gì mà sao không thấy đến đây?”

“Ta không bận gì, chỉ ở trong Noãn các đọc sách và xem một số ghi chép.”

Không phải là ảo giác chứ, hắn còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “Noãn các” … Nhớ lại tình cảnh lúc nãy, tim nàng bỗng đập thình thịch, không lẽ cảm giác khác thường ở môi là …? Vừa nghĩ đến khả năng đó, trong lòng nàng nhưnổ “bùm” một tiếng, nhất thời trái tim không còn đập theo đúng quy luậtcủa nó. Đúng lúc này, Mộ Trầm Hoằng cũng đưa mắt như cười như không nhìn nàng một cái.

“Cung tiểu thư có thường đến thăm Thái phi không?”

“Thần cũng không thường đến.”

Hướng Thái phi thở dài, nói với giọng đầy tiếc nuối: “Ngươi và Khanh nhi lúccòn nhỏ thường hay chơi với nhau, chẳng hiểu sao càng lớn càng trở nênxa lạ? Lúc nào mở miệng cũng Cung tiểu thư, ta nghe cảm thấy thật xacách. Lúc còn nhỏ, ngươi thường gọi nha đầu này là Khanh muội muội, nghe thân thiết biết dường nào. Trong mấy tiểu cô nương ở trong cung, làngươi thích nó nhất đấy.”

Mộ Trầm Hoằng cười cười không nói.

“Khanh nhi cũng gọi ngươi là Thái tử ca ca và thích chơi với ngươi nhất. Hai đứa thật giống như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy.”

Cung Khanh hai má đỏ bừng, lời nói cứ nghẹn trong cổ họng … Có chuyện nàysao, cô lão lão? Người đừng ỷ là cháu không nhớ chuyện ngày nhỏ mà cốtình bịa đặt.

Mộ Trầm Hoằng nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, Khanh muội muội khi còn bé hoạt bát đáng yêu, ngây thơ trong sáng thật khiến người khác động lòng.”

“Khanh muội muội!” Cung Khanh cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sốnglưng, trái tim run rẩy. Thái tử điện hạ, xin ngài cứ gọi Cung tiểu thưlà được.

“Đúng rồi, Khanh nhi, cháu chơi một bản nhạc nghe đi. Thái tử chưa từng ngheKhanh nhi chơi đàn đúng không, nhạc công trong cung cũng không bằngđâu.”

Cung Khanh như thấy tối sầm trước mặt, Thái phi người muốn ta biểu diễn tài năng một mình sao?

Mộ Trầm Hoằng mỉm cười gật đầu: “Được, Lý Vạn Phúc, ngươi đi lấy chiếc sáo của ta lại đây, Thái phi, chúng cháu hợp tấu một khúc được không?

“Tốt lắm, hay lắm!”

Ninh Tâm cô cô động tác mau lẹ, lập tức sai người mang cây tiêu vĩ cầm màHướng Thái phi yêu thích nhất đến. Lý Vạn Phúc cũng chỉ trong nháy mắtđã mang cây sáo của Thái tử vào.

Cung Khanh bị tốc độ nhanh chóng của hắn làm cho kinh ngạc, Lý tổng quản ngươi là Thổ Hành Tôn tái thế sao …?

“Vậy cùng hợp tấu khúc ‘Phượng cầu hoàng’ nhé.” Hướng Thái phi cười tủm tỉm nói.

Cung Khanh: “…”

Lão nhân gia người quả nhiên là chọn khúc nhạc này, có cần phải lộ liễu thế không?

Đối với việc Hướng Thái phi chọn khúc nhạc kia, Mộ Trầm Hoằng cũng chẳng tỏ vẻ bất ngờ. Rõ ràng, tâm tư của Hướng Thái phi thật giống như lòng dạcủa Tư Mã Chiêu (1),vốn chẳng có chút che đậy nào.

(1) Lòng dạ của Tư Mã Chiêu:

Thế là, tiếng sáo du dương và tiếng đàn uyển chuyển cùng vang lên trongTrùng Dương cung vốn lặng lẽ tĩnh mịch, sự kết hợp của hai người ấy thật không thể chê vào đâu được.

Hướng Thái phi ý như chưa tận, lại cười tủm tỉm nói: “Nếu Thái tử ngày nàocũng đến thổi một khúc, thì bệnh của ta không cần uống thuốc cũng khỏi.”

Mộ Trầm Hoằng đặt sáo xuống, cười híp mắt nói: “Tốt quá, vậy ngày nào cháu cũng đến.”

Cung Khanh: “…” Cô lão lão người có thật là bị bệnh không?

“Nếu Thái tử điện hạ mỗi ngày đều đến đây thổi sáo, bệnh của Thái phi lãonhân gia người sẽ khỏi, như vậy không cần Khanh nhi phải lưu lại bêncạnh Cô lão lão nữa đúng không?”

Hướng Thái phi lập tức nói: “Vậy không được, phải nghe hợp tấu mới có hiệu quả!”

Cung Khanh: “…” Cô lão lão, người thắng rồi.

Hướng Thái phi uể oải thở dài một tiếng nói: Ninh Tâm, dìu ta đi phơi nắngmột lát. Khanh nhi, thay ta tiếp đãi Thái tử, ta sẽ quay về ngay thôi.”

Cung Khanh không nói gì, đưa mắt nhìn theo bóng dáng mạnh khỏe nhanh nhẹncủa Thái phi, thầm nghĩ: “Cô lão lão người nhanh nhẹn như thế, chẳng cóchút gì giống bị bệnh cả. Người làm vậy là định đóng vai bà mối chứ gì?Haiz … tốt hay xấu thì cũng là Thái phi, cái trò làm mối bắc cầu này chí ít cũng mang chút hơi hướng cung đình, mà chẳng phải những thứ nhỏ nhặt nhất trong cung cũng cao thâm khó lường hay sao, Thái phi đừng có để lộ liễu như vậy chứ …”

Sau khi xổ ra một tràng suy nghĩ, Cung Khanh quay đầu lại, vừa khéo đụngphải ánh mắt của Mộ Trầm Hoằng. Được rồi, vị Thái tử điện hạ này, ngườita mới là ánh mắt cung đình chính cống, thâm trầm sâu kín như nước hồkhông nhìn thấy đáy, nhưng trên bề mặt lại lăn tăn gợn sóng, nổi lênnhững tia sáng ấm áp hiền hòa.

Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Thái tử điện hạ một ngày phải xử lý trăm côngnghìn việc, Thái phi ở đây đã có thần nữ chăm sóc, xin điện hạ yên tâm.”

Định tiễn khách sao? Hắn cười thầm: “Hôm nay ta không bận.”

“Vậy ngày mai, nếu điện hạ quá bận, thì không cần phải đến, mình thần nữ chăm sóc Thái phi là được.”

Mộ Trầm Hoằng khẽ chau mày tỏ vẻ suy nghĩ: “Ngày mai nếu là quá bận …” Hắn ngừng một lát rồi nghiêm mặt nói: “Thì ta sẽ đến một lần, còn nếu không bận, thì ta sẽ đến ba lần sáng, chiều, tối, Khanh muội muội thấy thếnào?”

Cung Khanh: “…” Ờ được, ngươi thắng rồi!

“Ngón đàn của Khanh muội muội thật điêu luyện, ngày mai chúng ta sẽ cùng hợp tấu khúc ‘Cao sơn lưu thủy’ (1) nhé.”

(1) Cao sơn lưu thủy: Tri âm tri kỷ. Câu này gắn với tích Bá Nha – Tử Kỳ.bá Nha có tài gảy đàn, duy chỉ có Tử kỳ biết thưởng thức. Một lần Bá Nha gảy đàn đến đoạn miêu tả núi cao, Tử Kỳ liền bảo: “Đánh đàn hay thay,vời vợi tựa Thái Sơn.” Đến đoạn miêu tả nước chảy, Tử Kỳ lại nói: “Đánhđàn hay thay, cuồn cuộn như sông nước.” Khi Tử Kỳ lâm bệnh mất, Bá Nhađến gảy đàn trước mộ tri âm rồi đập cây đàn vào tảng đá, từ đó trở đikhông bao giờ động đến cây đàn nữa.

Cung Khanh bị mấy tiếng “Khanh muội muội” của hắn làm cho nóng bừng mặt,lông mày dựng ngược, nói không chừng đêm nay Thái phi hết bệnh thì sao.Ai thèm làm tri âm tri kỷ của ngươi, ngày mai ta sẽ về nhà, ngươi đến mà làm tri âm tri kỷ với Hướng Thái phi.

“Khanh muội muội …”

“Thái tử điện hạ, thần nữ đi xem Thái phi sao mãi vẫn chưa quay lại.” CungKhanh đứng dậy đi ra cửa, còn cảm thấy sau lưng tê cứng giống như bị cảđàn kiến đang bò lổm ngổm trên đấy, “Khanh muội muội …” Hừ, hắn sao cóthể gọi sướt mướt như vậy được nhỉ, lại còn thâm tình quyến luyến nữachứ, thật là bái phục, bái phục.

Mộ Trầm Hoằng tủm tỉm cười đứng dậy, phủi vạt áo, ừm, tạm thời đến đây đã.

Hướng Thái phi đang nhắm mắt dưỡng thần, trên khóe môi điểm nụ cười mừng vuikhấp khởi. Nếu như nha đầu ấy được gả cho Thái tử, An Quốc Công phủ lạicó thể hưởng cảnh an nhàn hơn mười năm nữa. Không những thế, thân giànày đến cuối đời cũng vẫn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Đang thoải mái nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói khe khẽ: “Thái phi đã ngủchưa?”

Bà mở mắt ra, thấy Cung Khanh đang hỏi Ninh Tâm.

“Sao cháu lại đến đây, Thái tử đâu?”

“Cháu đến xem, nếu Cô lão lão đã ngủ, thì sẽ quay về lấy cho người tấm chăn mỏng đắp khỏi lạnh.”

“Không cần phải để ý đến ta, cháu về nói chuyện với Thái tử đi.”

“Thái tử đã đi rồi ạ.”

Hướng Thái phi lập tức hỏi: “Cháu khiến cho nó tức bỏ đi đúng không?”

Cung Khanh không nói, là hắn khiến cho nàng bực mình bỏ đi thì có.

Hướng Thái phi có chút tức giận, nha đầu này sao chẳng được di truyền mộtchút chí tiến thủ nào của ta nhỉ, năm đó khi ta nhập cung, từ Lục phẩmđã một đường phấn đấu lên đến Nhị phẩm. Lúc này có cơ hội như vậy, mà nó chẳng biết quý trọng gì.

Cung Khanh bước đến, ngồi xổm bên cạnh chân Thái phi, cười hì hì nói: “Cô lão lão, cháu có chuyện riêng muốn nói với người.”

Ninh Tâm lập tức hiểu chuyện bảo cung nữ lui ra.

“Cháu nói đi.”

“Cô lão lão, người không cần phải hao tâm tổn trí sắp xếp cho cháu như vậy. Mẫu thân không muốn cháu tiến cung, cháu cũng không muốn, tính cáchhoàng hậu Cô lão lão rõ hơn ai hết, lại còn A Cửu nữa, thật không phảilà người dễ đối phó. Một lúc nào đó, e là lại có một nhân vật khó đốiphó hơn cả hai người kia xuất hiện, cháu thật sự không muốn ở với mấyngười hay thích gây phiền phức đó, thật chẳng có ý nghĩa gì.”

Cung Khanh dứt khoát đem những suy nghĩ của mình nói thẳng ra, để tránh Cô lão lão lại sắp đặt chuyện cho nàng.

Hướng Thái phi nói: “Ta biết A Cửu bắt nạt cháu, đó là bởi địa vị của cháuthấp hơn nó. Năm đó khi ta tiến cung, chẳng qua cũng chỉ là Lục phẩm, cả một đám người như hoàng hậu, quý phi, thục phi ở trên đầu, có ai làkhông bắt nạt ta, đến khi hoàng hậu qua đời, việc hậu cung do mình tacai quản, đến lúc đó có kẻ nào dám nói với ta nửa điều? Nếu cháu muốnngười khác không ức hiếp mình, thì cháu phải đứng trên đầu bọn họ, khicháu có quyền thế, có địa vị, ai còn dám bất kính với cháu nữa? Kể cảngười đó là A Cửu, đến lúc cháu làm hoàng tẩu của nó, cháu xem xem nó có dám làm khó dễ mình nữa không.”

Cung Khanh gật đầu: “Vâng, Cô lão lão nói rất đúng, nhưng tranh đấu với mấyngười đó thì có ý nghĩa gì? Cháu không muốn cả một đời hao tâm tổn sứcvới những việc tranh đấu vô bổ ở chốn này, cuộc đời ngắn ngủi, có nonxanh nước biếc để thưởng ngoạn, có cuộc sống tự do tự tại để nếm trải,vì sao phải vắt kiệt tâm huyết vào tranh đấu với những mưu sâu kế hiểmchốn hậu cung này?”

Lời nói của nàng đụng chạm đến những điều tiếc nuối nhất trong lòng HướngThái phi. Đúng, cả đời bà chỉ trong cung, Giang Nam và phía Bắc TrườngThành hình dáng thế nào, bà đời này đã vô duyên không được nhìn thấy.

Cung Khanh nở nụ cười xinh đẹp: “Khanh nhi tự thấy bản thân không ngu ngốc,nếu thật muốn đấu trí, Cô lão lão cho rằng cháu đấu không lại bọn họsao? Cháu ẩn nhẫn né tránh, chẳng qua là không muốn chuyện nhỏ khôngnhẫn nại sẽ làm hỏng chuyện lớn, không muốn đem phiền phức đến cho phụthân mình.”

Lời tuy như vậy, nhưng nha đầu kia xinh đẹp thế này, rõ ràng là Thái tử cóý, nếu từ bỏ thì thật đáng tiếc, Hướng Thái phi đang muốn tiếp tụckhuyên bảo Cung Khanh, thì nàng đã cười nói: “Cô lão lão người thực rakhông hề bị bệnh đúng không?”

Hướng Thái phi: “…”

Cung Khanh cười ha ha nói: “Nếu Thái phi không bệnh, vậy hôm nay cháu quay về nhà nhé!”

“Cháu thật không muốn ở lại vài ngày sao?”

“Vậy cháu ở lại thêm một ngày, mai sẽ về.”

Hai người đang nói chuyện thì Ninh Tâm chạy vào báo: “Thái phi, Tiết Giai tiểu thư đến.”

Hướng Thái phi tâm trạng không tốt, lại cũng không có cảm tình gì với ngườinhà của Độc Cô Hoàng hậu, liền phất tay: “Nói ta ngủ rồi, Khanh nhi,cháu đi chào hỏi một tiếng.”

Cung Khanh vâng lời gật đầu, đi vào trong điện, Tiết Giai nhìn thấy CungKhanh liền nắm lấy tay nàng, vui mừng nói: “Tỷ tỷ vẫn còn ở đây chưa vềsao, thật tốt quá!”

“Thái phi bị bệnh nên ta ở lại thêm một ngày.”

“Muội nghe nói tỷ tỷ chưa đi mà ở lại Trùng Dương cung, nên vội vàng đếnđây.” Nàng ấy đưa mắt nhìn cung nữ trong điện, rồi ghé sát tai CungKhanh nói nhỏ: “Sao tỷ tỷ cũng say, chẳng phải muội đã dặn tỷ đừng uốngrượu sao?”

Cung Khanh nói nhỏ: “Muội muội đã có ý nhắc nhở, sao ta lại uống chứ, ta chỉ ngậm rượu trong miệng rồi nhổ ra khăn tay.”

Tiết Giai ngẩn người: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Nàng ấy chớp chớp mắt rồinhư chợt hiểu ra điều gì, nói: “Muội đoán là Lâm Giang Tiên vô cùng lợihại, chỉ cần dính vào môi thì cũng có thể trở thành nguyên do kích thích công hiệu.”

Cung Khanh cũng không nghĩ ra nguyên do nào khác, trừ phi trong bánh hoacũng có chất độc, nhưng lúc đó nàng chẳng để tâm, sau khi đã nhìn quamột lượt, thấy mọi người đều ăn nên nàng mới cắn một miếng, mà Tiết Giai ăn liền hẳn hai miếng nhưng cũng có sao đâu. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn cách tin vào hướng giải thích này của Tiết Giai.

“Thôi bỏ đi, say xấu mặt một chút cũng chẳng sao, đa tạ muội muội có lòng tốt đã nhắc nhở.”

Tiết Giai trề môi làm ra vẻ giận dỗi nói: “Sao tỷ tỷ khách khí như ngườingoài vậy, muội và tỷ vừa gặp đã thấy như thân quen, tự trong đáy lòng,lúc nào muội cũng xem tỷ như là người nhà vậy, lần sau tỷ không đượckhách khí với muội như vậy nữa nhé, nếu không thì đúng thật coi muội làngười xa lạ.”

Cung Khanh cười: “Được rồi, ta chỉ mong sao có một cô em gái giống như Tiết muội muội đây.”

“Mấy ngày nữa là đến lễ Thượng Tỵ, lúc đó muội muội sẽ tặng cho tỷ một niềmvui bất ngờ.” Tiết Giai mím môi cười ra vẻ bí mật, “Muội muội xin cáotừ, lễ Thượng Tỵ gặp lại.”

Cung Khanh cười gượng, các ngày lễ hội sau năm mới sao nhiều thế, mà TuyênVăn đế lại là người vừa thích hưởng lạc, vừa thích ồn ào náo nhiệt, nênchẳng bỏ qua ngày lễ nào. Đến lúc đó, chỉ sợ là lại gặp phải người không muốn gặp.

Còn Tiết Giai, nàng ấy sẽ tặng cho mình niềm vui bất ngờ gì nhỉ? Cung Khanh thực ra cũng chẳng ôm hy vọng, bởi từ lúc bị Mộ Trầm Hoằng ngoắc phảirách váy, vận may cũng như bị hắn móc luôn đi vậy, cả ngày chỉ gặp toànđiều xui xẻo.

Thế nhưng càng sợ gặp hắn, thì hắn lại càng hay xuất hiện.

Ăn tối xong, hắn liền đến “vấn an” Hướng Thái phi.

Thái tử điện hạ, xem ra hôm nay người thật sự không bận nhỉ, Cung Khanh kiên quyết nhất định sáng sớm mai sẽ rời đi, không cùng hắn hợp tấu bản “Cao sơn lưu thủy” kia.

“Thái phi đã khỏe hơn chưa?”

“Ai da! Tuổi đã cao rồi, khỏe hay không khỏe thì có khác gì nhau đâu.”Hướng Thái phi sau khi nói chuyên với Cung Khanh lúc sáng, bị những lờinói của nàng đả kích, mặt ủ mày chau mệt mỏi, dường như bệnh còn nặnghơn buổi sáng.

Mộ Trầm Hoằng nói: “Cháu mang theo đèn hoa thần, thái phi có muốn ra vườn ngắm đèn không?”

“Cũng được.” Hướng Thái phi vừa nghe nói đã ngẩng đầu, lập tức ngồi dậy dắttay Mộ Trầm Hoằng, sau đó lại kéo tay Cung Khanh, vừa dắt vừa kéo cả hai người đi ra ngoài điện.

Tư thế này khiến Cung Khanh vô cùng khó xử, Hướng Thái phi, người thực ralúc này đang muốn hóa thân thành một sợi tơ hồng đúng không?

Mộ Trầm Hoằng rõ ràng là đã có chuẩn bị rồi mới đến, ở bên ngoài hành lang đặt rất nhiều đèn hoa thần, trong đèn đã thắp

sẵn nến, ánh sáng ấm áp lấp lánh trong màn đêm.

Hướng Thái phi chỉ về phía luống hoa ở phía trước hành lang, “đều treo lên cây hoa quế kia nhé!”

Lý Vạn Phúc lập tức sai cung nữ mang đèn lồng hoa lên cây hoa quế. Đươngnhiên, Lý tổng quản là người thiện nghệ trong việc hiểu ý người khác nên đã giữ lại một cái, đặt xuống bên cạnh chân Thái tử điện hạ.

Mộ Trầm Hoằng cầm chiếc đèn lên đưa cho Cung Khanh: “Khanh muội muội cũng đi treo đi.”

Hướng Thái phi liền cầm ngay lấy chiếc đèn, dúi vào tay Cung Khanh: “Đi treođèn để cầu may, cầu hoa thần ban cho cháu một mối lương duyên tốt. Nhanh đi đi.”

Cung Khanh bước lên trước, Lý Vạn Phúc dẫn thái giám và cung nữ lui xuống.

Cung Khanh vừa treo chiếc đèn lên, đã nghe thấy tiếng Mộ Trầm Hoằng phía sau lưng: “Cung tiểu thư rất thích đèn lồng phải không?”

“Sao điện hạ lại nói vậy?”

Hắn cười cười: “Sáng nay lúc nàng say rượu, cứ đòi lấy chiếc đèn lồng treo ở hành lang. Còn có một lần …” Nói đến đây, hắn lại dừng lại, cười màkhông nói tiếp.

Còn có một lần cái gì? Nàng nghi hoặc nhìn hắn, đôi mắt trong veo lóng lánh như sóng nước mênh mông, hút người ta chỉ muốn sa vào.

Dưới đèn ngắm mĩ nhân, quả nhiên sắc đẹp càng thêm phần cuốn hút, nàng kiềudiễm nhẹ nhàng, giống như tinh linh nổi bật giũa khóm hoa.

Hắn khẽ ho nhẹ một tiếng: “Nửa tháng qua, Cung tiểu thư ở trong cung đãphải trải qua nhiều việc không dễ chịu gì, cho nên ta mang mấy chiếc đèn hoa thần tới, hy vọng nàng ngắm nhìn sẽ thấy vui vẻ hơn.”

Hắn biết nàng ở trong cung đã phải trải qua những việc không mấy dễ chịu?Trong lòng nàng thoáng chút rung động, muốn nói gì đó nhưng lại chẳngthốt nên lời. Có câu nói này của hắn, những ủy khuất nàng phải chịutrong nửa tháng qua bỗng chốc như tan thành mây khói tản ra dưới ánh đèn sáng ấm áp này.

Ánh mắt hắn hấp háy cười, trên cây hoa quế treo đầy những ngọn đèn hoathần, tỏa ánh sáng dịu dàng ấm áp, phản chiếu vào mắt hắn, giống như một biển sao đang nhấp nháy.

“Không biết có còn cơ hội, hàng năm được cùng nàng treo đèn dưới tán cây không?”

Lòng nàng chấn động, tim đập thình thịch, không ngờ hắn lại mượn cơ hội nàyđể bày tỏ. Mặt nàng nóng bừng, trong lúc nguy cấp chợt nảy ra cách đốiphó hữu hiệu, nói: “Nữ tử chưa kết hôn mới được treo đèn hoa thần, ý của điện hạ là muốn thần nữ cả đời này không lấy được chồng sao?”

Nàng giả bộ không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, đi thật nhanh quay về bên cạnh Hướng Thái phi.

Hắn xoa xoa cằm, haiz, thật đúng là cứng đầu cứng cổ, chẳng chịu cho người ta một chút cơ hội nào, muội tử.

Ngụ ý bày tỏ nhưng bị nàng ngó lơ, Thái tử điện hạ đành phải tạm thời hồicung, chuẩn bị ngày mai lại đến “công thành.” Vừa về đến Đông Cung, nộithị luôn theo sát bên cạnh Độc Cô Hoàng hậu Vạn Minh Lâm liền thỉnh hắnđến Tiêu Phòng điện.

Lúc này, trong Tiêu Phòng điện đèn đuốc sáng trưng, A Cửu ngả hẳn người tựa vào Độc Cô Hoàng hậu, giống hệt một con mèo lười.

Triệu Quốc phu nhân và Tiết Giai cũng ở đó.

Mộ Trầm Hoằng vừa bước vào, Độc Cô Hoàng hậu đã lộ rõ vui mừng, nói: “Hoàng nhi, con qua đây!”

Mộ Trầm Hoằng đi đến ngồi xuống, không đợi Độc Cô Hoàng hậu mở lởi, đã nói luôn: “Mẫu hậu muốn hỏi nhi thần, trong hai mươi bốn vị tiểu thư, ai là người thích hợp nhất đúng không?”

Độc Cô Hoàng hậu cười: “Đúng là ý này. Vừa hay có cả Triệu Quốc phu nhân ở đây, đều là người nhà, có thể cùng đàm luận.”

Mộ Trầm Hoằng cười nhạt: “Chuyện hôn sự cuả nhi thần chẳng lẽ không phảilà do mẫu thân và phụ hoàng làm chủ, lời nhi thần nói tính làm gì?”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Hài tử này, coi như là chúng ta làm chủ, nhưng cũng muốn hỏi ý kiến của con.”

“Nếu nhi thần không thể làm chủ, vậy hà tất phải hỏi ý kiến của nhi thần làm chi?”

“Ây da, tốt xấu gì thì con cũng nói ra một người đi, sao con biết con thích mà ta và phụ hoàng con không thích?”

Mộ Trầm Hoằng chỉ cười không nói. Khéo quá …

Độc Cô Hoàng hậu lại tiếp lời: “Con nói đi, chỉ cần không phải Hướng UyểnNgọc và Cung Khanh, còn bất kể người nào khác cũng đều có thể bàn bạc.”

Quả nhiên …

“Những nữ tử này, dù là gia thế hay dung mạo đều khó phân cao thấp, nếu không, mẫu hậu cứ tùy thích chọn lấy một người là được.”

Mộ Trầm Hoằng tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm, giống như việc ấy chẳng liên quan đến mình.

Độc Cô Hoàng hậu bị chọc tức điên lên, nhưng vẫn phải kiềm chế nói: “Rốtcuộc là con thích người nào? Dù sao cũng phải có một người vừa ý hơnchứ?”

Mộ Trầm Hoằng xoa xoa cằm, hồi lâu mới nói: “Ừm, đều như nhau.”

Độc Cô Hoàng hậu: “…”

Vậy ý của con là đều muốn, hay đều không muốn?

A Cửu hừ một tiếng: “Mẫu hậu đừng hỏi nữa, miệng của hoàng huynh có lấy trâm cạy cũng không ra.”

Tiết Giai phì cười: “Miệng biểu ca đâu phải vỏ trai.”

Triệu Quốc phu nhân liền quát một tiếng: “Đừng nói bậy.”

Tiết Giai nhún vai lè lưỡi, nhìn Mộ Trầm Hoằng thản nhiên cười.

Độc Cô Hoàng hậu buồn bực thở hắt ra, con lớn không nghe lời mẹ, coi như hôm nay vẫn không chạm được đến tâm tư của nó.

Triệu Quốc phu nhân thấy hai mẹ con có vẻ căng thẳng liền cười giảng hòa: “Hoàng hậu, người thấy Hướng Uyển Ngọc thế nào?”

Độc Cô Hoàng hậu nói: “Gia thế tốt, dung mạo đẹp, con người cũng đoan trang cẩn trọng, kết duyên với A Đạc, tất nhiên là xứng tầm.”

A Cửu tỏ vẻ xem thường nói: “Mẫu hậu, hôm chọn hoa thần, nàng ấy tự đề cử chính mình.”

Tiết Giai cười khanh khách nói: “Di mẫu, hình như Nhị ca thích Cung tiểu thư hơn.”

Độc Cô Hoàng hậu chau mày, trên mặt lộ vẻ không vui.

Triệu Quốc phu nhân vội vàng nhéo cho nhi nữ một cái, trách mắng: “Con đừnghàm hồ.” Bà đã sớm biết Hoàng hậu và A Cửu đều không thích Cung Khanh,đương nhiên không thể lấy về một nàng dâu như vậy để đắc tội với haingười bọn họ.

“Mẫu hậu, tự đề cử hoa thần thì cũng đâu có gì sai.” Mộ Trầm Hoằng cười nói: “Điều đó cho thấy, Hướng tiểu thư là một nữ tử tự tin hiếu thắng, Hầuphủ có lẽ cần một nữ chủ nhân như vậy.”

Triệu Quốc phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, A Đạc tính không cẩn trọng, thườnghay hồ đồ, cần một thê tử chín chắn điềm tĩnh để cai quản gia sự. Tathấy Hướng Uyển Ngọc rất tốt, nếu hoàng hậu đồng ý, ta sẽ sai người đếnAn Quốc công phủ đề nghị kết thông gia.”

Hoàng hậu gật đầu: “A Đạc sớm sinh con trai, phụ thân ở dưới suối vàng có biết được cũng an lòng.”

Mộ Trầm Hoằng đứng dậy nói: “Mẫu hậu, nhi thần vẫn còn một số tấu chương chưa xem, vậy xin lui trước.”

“Việc của con vẫn chưa bàn bạc xong.”

“Sang năm mới tuyển phi, mẫu hậu vội làm gì? Lần lượt còn có lễ Thượng Tỵ,tết Đoan Ngọ, tết Trung Thu, tết Nguyên Đán, tết Nguyên Tiêu, mẫu hậukhông ngại lại gọi các nàng ấy tiến cung, ở thêm dăm bữa nửa tháng,người cứ xem xét cẩn thận, nhất định sẽ chọn được một người vừa ý.” Nóixong hắn cười tủm tỉm rời đi.

Độc Cô Hoàng hậu tỏ vẻ chán nản, nhi tử này, thật trái ngược hoàn toàn vớinhi nữ đang ở bên cạnh bà, nhi nữ có điều gì cũng đều lộ rõ ngay trênnét mặt, còn nhi tử thì lúc nào cũng giấu kín bưng. Có lẽ điều này là do có liên quan đến cách giáo dục từ bé của cả hai người. Vì Mộ Trầm Hoằng sau này sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất trị vì đất nước, nên từ nhỏ cảTuyên Văn đế và hoàng hậu đối với hắn với hắn đều vô cùng nghiêm khắc,truyền thụ đạo quân vương, tùy cơ ứng biến, chế định sách lược, kết quảlà chẳng ai có thể đoán biết được tâm ý của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Cung Khanh rời Trùng Dương cung, Hướng Thái phi biết nàng quyết không nán lại, nên cũng không cưỡng ép.

Cung phu nhân vừa nhìn thấy nữ nhi, thiếu chút nữa vui mừng mà rơi lệ, từlúc Cung Khanh sinh ra, cả hai người chưa bao giờ phải xa nhau lâu thế,những ngày qua quả thực bà luôn cảm thấy ngày dài tựa năm vậy.

Cung phu nhân kéo Cung Khanh đến gần, cẩn thận hỏi han sự tình trong cung,bà rất lo lắng không biết “chuyện sở đùi” giống như lần trước có phátsinh thêm nữa hay không. Cung Khanh vội trấn an bà rằng không có.

Cung phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười yên tâm nói: “Thật tốt quá!”

Hai mẹ con vừa nói được vài câu thì Hướng Uyển Ngọc đến.

Bước vào trong phòng, Hướng Uyển Ngọc nhìn Cung Khanh cười nói: “Tỷ cứ tưởng muội muội sẽ ở lại thêm vài ngày chứ, xem ra muội muội cũng không muốnlưu lại đó thêm một ngày nữa.”

Cung Khanh cười: “Hướng Thái phi đã khỏi bệnh, nên muội quay về sớm hơn.”

“Các con ở trong cung đã phải chịu những oan ức gì?” Sau khi Cung phu nhânquan tâm xem nhi nữ có bị đùa giỡn hay không, thì tiếp tục tìm hiểu xemnàng có phải chịu oan ức hay không.

Cung Khanh đương nhiên không nói, nhưng Hướng Uyển Ngọc lại không chút khách khí đem hết những chuyện Cung Khanh phải chịu ở trong cung ra kể hếtmột lượt.

Cung phu nhân vừa nghe đã tức giận đến nỗi trận lôi đình.

Hướng Uyển Ngọc châm ngòi quạt gió: “Muội muội bản tính lương thiện, bị ứchiếp nhưng gắng chịu đựng, cháu nghĩ cô mẫu nên tìm cơ hội thích hợp đểgiáo huấn nha đầu kia.” Hướng Uyển Ngọc biết cô mẫu này từ nhỏ đã đượctổ phụ nuông chiều, không phải người dễ bắt nạt.

Đến bây giờ Cung Khanh mới hiểu tại sao Hướng Uyển Ngọc lại đến tận nhà thăm cô mẫu, hóa ra là tìm người trả thù A Cửu.

Đang nói, quản gia vào báo, Triệu Quốc phu nhân và con gái tới thăm hỏi.

Cung phu nhân tự nhủ: Hôm nay đúng là náo nhiệt. Không có việc thì không đến thắp hương nơi cửa Phật, bà ta đến làm gì?

Cung phu nhân đối với Triệu Quốc phu nhân không mấy quan tâm, bởi vì lúc bàta đến kinh thành, đã liên tục lôi kéo những người khác xây dựng quanhệ, vô cùng cơ hội.

Cung phu nhân nghênh đón hai người mới đến vào sảnh chính, Tiết Giai thấyHướng Uyển Ngọc liền nắm tay nàng, mặt mày hớn hở nói: “Hướng tỷ tỷ cũng ở đây, thật khéo, mẫu thân, người xem Hướng tỷ tỷ quả nhiên là người có duyên phận với chúng ta.”

Lời nói ấy còn có ẩn ý khác, nên Hướng Uyển Ngọc nhất thời đỏ bừng mặt. Ban đầu nàng vốn không muốn gả cho Độc Cô Đạc, nhưng sau khi tiến cung chịu đủ những trò đả kích, lập tức cho rằng Định Viễn Hầu phủ còn tốt hơnhoàng cung gấp mười lần, nên lần này tái kiến Triệu Quốc phu nhân, cảmthấy có chút ngượng ngùng lúng túng giống như con dâu ra mắt mẹ chồngvậy.

Triệu Quốc phu nhân nhìn thấy nàng cũng tỏ ra thân thiết, đêm qua hoàng hậuđã gật đầu đồng ý, nên người đang đứng trước mặt đây sắp trở thành condâu của mình, thêm vào đó địa vị và bối cảnh của An Quốc Công phủ cũngrất môn đăng hộ đối với Định Viễn Hầu phủ.

Tiết Giai nhìn ngắm Cung phu nhân rồi cười lấy lòng, khen: “Thảo nào Cung tỷ tỷ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thì ra dung mạo của Cung phu nhâncũng đẹp tựa tiên nữ vậy.”

Cung phu nhân trong lòng hoan hỷ, cảm thấy Tiết Giai vô cùng đáng yêu, xinh đẹp hoạt bát, ngây thơ trong sáng.

Trong lúc Triệu Quốc phu nhân, Cung phu nhân và Hướng Uyển Ngọc đang mải mêchuyện trò, thì Tiết Giai sáp đến bên cạnh Cung Khanh, nói nhỏ vào tainàng: “Nhị ca của muội cũng muốn đến thăm hỏi, nhưng muội đã ngăn lại.”

Cung Khanh khẽ chau mày, vị Hầu gia này, vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định sao?

“Mấy ngày nữa là đến lễ Thượng Tỵ, huynh ấy muốn gặp tỷ ở Phù Dung viên để nói chuyện.”

Cung Khanh lúng túng thấp giọng nói: “Lần trước tỷ đã nói rất rõ ràng, không cần phải gặp mặt nữa, để tránh bị người khác hiểu lầm.”

Tiết Giai cười hì hì: “Sao tỷ tỷ lại nói vậy, chỉ sợ trái tim Nhị ca đã vỡ tan rồi.”

Cung Khanh vội vã chuyển đề tài.

Sau khi tiễn mẹ con Trấn Quốc phu nhân, Hướng Uyển Ngọc cũng xin cáo từ.

Cung phu nhân nói: “Tiết tiểu thư thật dễ khiến người ta yêu thích, thật làđáng yêu hơn bà mẹ chuyên nịnh hót bợ đỡ của mình nhiều.”

Cung Khanh cười cười nói: “Là người hoạt bát đáng yêu, tính cũng trượngnghĩa nhiệt tình.” Tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng Cung Khanh vẫn cómột suy nghĩ khác thoảng qua. Vì những lời nói có vẻ vô ý của Tiết Giai, mà đã mấy lần đẩy nàng và Hướng Uyển Ngọc ra đứng mũi chịu sào. Tuy sau đó, nàng ấy có lòng tốt đi nhờ Mộ Trầm Hoằng treo phần thưởng hồng giúp mình, lại nhắc nhở mình đừng uống rượu, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấylòng tốt của nàng ấy không đơn thuần như vậy, liệu có còn dụng ý kháckhông?

Nghĩ đến đây, Cung Khanh tự cười chính bản thân mình, mình vốn là ngườikhông thích phán xét suy đoán về người khác nhất, cũng không bao giờ lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử. Vậy mà vừa vào cung một chuyến, đãbiến thành kẻ trông gà hóa quốc, thần hồn nát thần tính, quả nhiên làhoàn cảnh thay đổi con người, sau này nếu có thể thì rời hậu cung càngxa càng tốt.

Cung phu nhân kéo tay nhi nữ, thở dài buồn bã nói: “Chẳng biết Thẩm đại nhân kia, hoàng thượng rốt cuộc muốn tìm hiểu đến lúc nào, nếu hắn khôngmuốn, thì ta cũng buông tay thôi. Lôi kéo người ta như vậy thật là không có phúc. Con nói chọn người khác ư, ta thật là không cam tâm. Một conngười tài hoa anh tuấn như vậy, được nhìn mỗi ngày, cơm cũng ăn nhiềuhơn một bát.”

Cung Khanh không nhịn được phì cười: “Mẹ, nếu như mà như vậy, xem ra nhi nữphải chọn người xấu xấu một chút, nếu không đến lúc đó mẹ sẽ béo phì mất luôn cả dáng vóc.”

“Điều đó khó mà làm được, cho dù mẹ có béo phì, thì cũng cố tìm cho được mộtchàng rễ ưa nhìn, nếu không thì nhìn không nuốt nổi cơm, nói không chừng còn chết đói luôn.”

Con người Cung phu nhân vốn ưa hình thức, tuyệt không thể dễ dàng để chonhi nữ quốc sắc thiên hương của mình tìm một chàng rễ xấu xí, kéo tụt sự mỹ lệ của Cung gia, ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp của đời sau.

Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Thẩm Túy Thạch mẫu thân hãy nên từ bỏ, tình cảm A Cửu dành cho hắn vô cùng sâu nặng, theo con thấy, chức phò mã sẽ thuộcvề hắn.”

“Thật không?”

Cung Khanh gật đầu: “Thật!”

Cung phu nhân thở dài: “Ta vốn muốn trong tiệc Quỳnh Lâm tìm cho con mộtchàng rễ phù hợp, cho nên từ lâu đã chẳng để ý giao lưu với lớp quý tộctrong kinh thành này. Đợi đén lúc sinh nhật con, mẹ sẽ mời mọi người đến ngắm mẫu đơn, nhân cơ hội đó bày tỏ ý định, xem xem nhà ai có con traiphù hợp.”

Cung Khanh cũng cảm thấy việc định hôn vô cùng gấp gáp. Thứ nhất có thểtránh được việc năm sau phải tham dự tuyển thái tử phi, thứ hai sau khituyển thái tử phi xong, những cô nương còn lại sẽ tranh nhau tìm nhàchồng, như vậy việc cạnh tranh sẽ rất khốc liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.