Lúc này đã qua canh ba. 
Lục Yến vẫn chưa tỉnh, Tĩnh An trưởng công chúa bất an kêu đại phu tiến vào. 
Đại phu đặt tay lên tay Lục Yến bắt mạch, vẻ mặt Tĩnh An trưởng công chúa ngưng trọng: "Nó rốt cuộc bị làm sao vậy? Trước khi té xỉu ta còn thấy nó che ngực. Chẳng lẽ là bị bệnh tim sao?" 
Một lúc lâu sau, đại phu thu tay, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Thân thể thế tử khoẻ mạnh, lão phu vẫn chưa nhìn ra có chỗ nào không ổn, có lẽ là......" 
"Có lẽ là cái gì?" Trưởng công chúa sốt ruột nói. 
Đại phu nói: "Có lẽ là vui mừng quá mức gây ra." 
Tĩnh An trưởng công chúa nhíu mày: "Vậy bao giờ nó mới tỉnh lại?" 
Vừa dứt lời, nam nhân trên giường đã chậm rãi mở bừng mắt. 
Thấy vậy, Tĩnh An trưởng công chúa không khỏi thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói: "Con còn biết tỉnh lại?" 
Lục Yến che ngực ngồi dậy. 
Ánh mắt nhíu chặt, hai tròng mắt thâm thúy, hắn nhìn trưởng công chúa, nghi hoặc gọi: "Mẹ?" 
Trưởng công chúa cười nhẹ một tiếng, "Con cũng thật có năng lực, Lục Thời Nghiên, toàn Trường An này đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm được một người chân trước nhi tử vừa ra đời sau lưng đã lập tức ngất xỉu như con!" 
Đây thật sự là...... 
Lục Yến hồi lâu chưa nói. 
Nhi tử? Đây là ý gì? 
"Nếu con đã không sao vậy đi xem thê tử con đi." Trưởng công chúa đỡ trán nói. 
Ma ma ở một bên cũng nói: "Đã vất vả cả một buổi tối rồi, nếu thân thể thế tử không sao, trưởng công 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153477/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.