Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, thoắt cái đã tới trung tuần tháng mười.
Gió thu lạnh lẽo, bóng cây trơ trọi.
Thẩm Chân mới vừa ăn sáng xong chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt động tĩnh ồn ào. Thẩm Chân khoác kiện áo choàng đi ra ngoài cửa thì nhìn thấy phụ thân mang theo mười mấy người thợ tay cầm dụng cụ cắt gọt, mộc, rìu, mực nước, dây thừng đi về phía tây sương.
Thẩm Văn Kỳ nói với một người thợ mặt chữ điền: “Xây chỗ này cao hơn chút nữa, hai thước thì càng tốt.”
Người thợ đáp: “Dạ được.”
Thẩm Văn Kỳ gật đầu, lại nói: “Sân viện phía Đông Bắc bên kia ta chuẩn bị đổi thành từ đường, lát nữa mấy người dẫn người sang đo đạc phạm vi dài ngắn ra sao.”
Nam tử mặt chữ điền gãi thái dương, vẻ mặt xin lỗi nói: “Hôm nay đi gấp, mấy huynh đệ chỉ mang theo mực nước với dây thừng, quên mang thước đo.”
Thẩm Văn Kỳ nói: “Không sao, trong thư phòng ta có thước đo, lát nữa ta lấy lại đây cho mấy người.”
Người thợ nghe vậy nói liên tiếp hai tiếng “Được, được”, lại nói: “Đại nhân còn có yêu cầu gì khác không?”
Thẩm Văn Kỳ trầm mặc một lúc, ông nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chung quy vẫn dừng phía trên tường bắc, đây là chỗ tường cách Bắc Nhã uyển mà Thẩm Chân ở gần nhất.
Thật sự là hơi thấp.
Câu nói ngày xưa của Lục Yến lần thứ hai văng vẳng bên tai Thẩm Văn Kỳ.
Thẩm Văn Kỳ dừng một chút, nói với mấy người thợ xây: “Tường ở viện này đập đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153455/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.