“Tam cô nương bị bệnh đã gần một tháng rồi sao còn chưa chịu khoẻ thế?” Lục Yến nói.
“Đã tốt hơn nhiều rồi mà.” Thẩm Chân không có thói quen để hắn đút cho nàng, hay là nói, nàng theo bản năng kháng cự người này hầu hạ nàng.
Nàng đoạt lại chén thuốc từ trong tay hắn, vội vàng uống một hơi cạn sạch.
Lục Yến nhíu mày nói: “Nàng uống chậm một chút.”
Rồi vô cùng tự nhiên nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, đặt sang một bên.
Nam nhân trèo tường tiến vào nên bị mưa xối đầy người, nước mưa theo thái dương chảy xuống, chảy qua mi cốt cao thẳng, trong chật vật lại mang theo một loại mỹ cảm phong trần, tuấn lãng nói không nên lời.
Thẩm Chân lấy khăn ở một bên lên giúp hắn lau đi.
Nàng vẫn luôn ngoan như vậy.
Nam nhân dính mùi rượu nên không giống với ngày thường, Lục Yến bắt được tay nhỏ của nàng, tùy ý xoa nắn, tiếng nói trầm thấp: “Nhớ ta không?”
Thẩm Chân cơ hồ là đồng thời mở miệng, “Bên ngoài tiếng trống cấm đi lại ban đêm sắp vang lên rồi, đại nhân còn không đi sợ là không còn kịp đâu.”
Nghe vậy, Lục Yến nhướng mày, bàn tay ấm áp vô sỉ chui vào vạt áo nàng, đưa ra sau lưng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve xương bướm khép mở vừa nói: “Đuổi ta đi? Cánh cứng cáp rồi đúng không?”
Thẩm Chân bị động tác của hắn làm cho thân mình cứng đờ.
Tay nam nhân bỗng nhiên từ sau lưng chuyển ra phía trước, cách một tầng vải bóp nhẹ tiểu trân châu, “Nhớ hay không nhớ?”
“Nhớ thì có nhớ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153444/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.