“Con hiện tại làm việc là nửa phần cũng không che lấp như vậy sao?”
Lụa sa bên cửa sổ nửa rũ, chợt một cơn gió thổi tới, lướt qua hai sườn, lụa sa cũng theo đó bay lên.
Lục Yến đi qua, tùy ý cầm lên một bình hoa bằng gốm tráng men trắng được điêu khắc hoa văn triền chi tinh tế đoan trang, một lúc lâu sau mới thong thả nói: “Nhi tử là đường đường chính chính, lấy đâu ra che lấp mà mẫu thân vừa nói.”
“Tốt.”
Tĩnh An trưởng công chúa hít sâu một hơi, “Hay cho một câu đường đường chính chính. Nếu đã như thế, ta cũng có mấy câu muốn hỏi con.”
Lục Yến nghe lời, cười nói: “Chỉ cần là điều nhi tử biết.”
Tĩnh An trưởng công chúa biết bản lĩnh chu toàn mọi chuyện của hắn, liền nói thẳng: “Chuyện của con và Thẩm gia nữ rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào!”
Thẩm gia nữ.
Lời này vừa ra, ngay cả ma ma bên người Tĩnh An trưởng công chúa cũng không khỏi kinh ngạc. Ánh mắt Lưu ma ma run lên, lại nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói với tỳ nữ bên cạnh: “Ra ngoài cánh giữ đi.”
Ý cười trong mắt Lục Yến không giảm, nhưng ý cười này cũng mang theo mười phần nghiêm túc, “Đầu năm, ở Sở phủ Dương Châu.”
Tĩnh An trưởng công chúa nheo mắt xem kỹ nhi tử của mình.
Đầu năm nay, hắn xác thật còn ở Dương Châu chưa về, theo tin tức bà nắm được, nha đầu Thẩm gia kia khi đó cũng vừa vặn ở Dương Châu……
Thời gian quả thật trùng khớp.
“Cho nên, con đây là thừa nhận?”
Lục Yến gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153431/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.