“Điều tra ta?” Chu Thuật An nói.
Bốn mắt giao nhau, cặp mắt vũ mị câu người của Thẩm Nhiễm phát huy ra ưu thế tuyệt đối, chỉ hơi chọn đuôi lông mày, ánh mắt nam nhân tức khắc tối vài phần.
Thẩm Nhiễm nhíu mày oán thanh nói: “Ta tốn hai trăm lượng bạc đi mua tin tức về Chu đại nhân, lại chỉ mua được tám chữ, tự Dung Cảnh, người Gia Hưng Tô Châu.”
“Thực sự là có chút quý giá.” Thanh âm Chu Thuật An không cao không thấp.
Thẩm Nhiễm gật đầu tỏ vẻ tán đồng, “Có lẽ thám tử kia cũng cảm thấy lương tâm bất an, trước khi đi còn tặng ta một bức tranh sơn thủy Tô Châu, họa đế có một đầu thơ, nhưng thật ra lại đề rất hay.”
Chu Thuật An nhìn nàng nói: “Viết cái gì?”
“Quân đến Cô Tô kiến, nhân gia tẫn gối hà. Cổ cung nhàn thiếu đất, thủy cảng tiểu kiều nhiều.”
Chu Thuật An nhìn cái miệng nhỏ của nàng mấp máy niệm phong cảnh Tô Châu, đường cong ở cằm dần dần căng thẳng.
Thẩm Nhiễm dừng một chút, ôn nhu nói: “Quê cũ của Chu đại nhân có dáng vẻ như vậy sao?”
Nam nhân cười khẽ ra tiếng.
Nháy mắt, vòng eo Thẩm Nhiễm đã bị một đôi cánh tay hữu lực như gông cùm xiềng xích giam giữ, hô hấp cũng bị đoạt đi.
Bốn năm phu thê, từ trước đến nay Lý Đệ hôn nàng đều là ôn nhu mang theo một chút lấy lòng, nhưng Chu Thuật An không phải, cái hôn của hắn cực nóng, nguy hiểm, hít thở không thông lại cọ xát, khiến trái tim nàng rung động, yết hầu căng chặt.
Nàng thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153428/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.