“Đại nhân.” Nàng lại gọi một tiếng.
Lục Yến nửa điểm tự giác của người ngoài cũng không có, tùy ý vỗ lên trên giường, nói: “Ngồi xuống.”
Nhìn thẳng vào mắt hắn, lúc này Thẩm Chân mới phát hiện, đáy mắt hắn xanh xao, cặp mắt ngày thường toàn là kiêu căng thanh lãnh giờ chứa đầy mệt mỏi, người cũng gầy đi nhiều.
Ngay cả giọng nói đều ám ách.
Thẩm Chân biết hắn bận, nhưng không biết hắn bận tới vậy.
Thẩm Chân vươn tay, ngón tay cái xẹt qua đáy mắt hắn, “Đại nhân, chàng đã mấy ngày không ngủ rồi?”
Lục Yến nắm bàn tay nhỏ của nàng, xoa lòng bàn tay, cười nói: “Đi đâu về?”
“Sáng sớm thì đi Bách Hương các.” Thẩm Chân nhìn hắn, nuốt lời nói nguyên bản muốn nói xuống.
“Lúc sau đi đâu?”
“Đi Ngọc Sanh lâu ở chợ phía tây mua ít bánh đậu đỏ.”
Khóe miệng Lục Yến đột nhiên cong lên tạo ra ý cười.
Nhìn lại, lúc này mới bao lâu nàng cũng học được bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ. Không giống như nói dối, chỉ là bâng quơ cho qua chuyện thôi.
Lục Yến nhích về phía sau, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Bánh đậu đỏ ăn ngon không?”
Thẩm Chân gật đầu, lại nói: “Sao lúc này đại nhân lại tới đây?”
Lục Yến cũng không biết là thân quá mệt, hay là tâm quá mệt, trong khoảnh khắc đó hắn chỉ muốn buông xuôi tất cả, không nghĩ gì cả.
Xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, ánh mắt tối đi, giọng nói ám ách: “Tới gặp nàng.”
Trong lúc nhất thời, Thẩm Chân cũng không biết nơi nào có điểm kỳ quái, chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153425/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.