Nước mắt Thẩm Chân giống như chuỗi hạt châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống, muốn ngăn cũng không được, thủy quang trong vắt, ánh mắt chứa đầy áy náy. 
Lục Yến yên lặng giúp nàng lau nước mắt. 
“Đừng khóc nữa, hửm?” Hắn lại nói một lần. 
Thẩm Chân biết hắn cực kỳ chán ghét thấy nàng khóc, không muốn hắn làm trò dạy dỗ nàng trước mặt trưởng tỷ, nàng đành cố nén, thanh âm nức nở dần ngừng lại. 
Thẩm Nhiễm nhìn một màn trước mắt, chỉ có thể kêu khổ. 
Động tác nam nhân nhu tình, nàng lại nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Chân, biết ngay con bé sợ hắn, thậm chí có thể nói là rất sợ. 
Còn vì sao lại sợ, Thẩm Nhiễm đến nghĩ cũng không dám nghĩ. 
Lục Yến thấy nàng không khóc nữa, kêu Mặc Nguyệt pha trà đưa đến tây sương phòng. 
Hắn quay đầu, nói với Thẩm Nhiễm: “Thẩm đại cô nương tới cũng tới rồi, cùng nhau uống chén trà đi.” 
Vừa nghe lời này, tay Thẩm Chân liền túm chặt cổ tay áo hắn, “Đại nhân......” 
Lục Yến thấy đôi mắt nàng chứa đầy lo sợ bất an, không khỏi thở dài. 
Đây là thân tỷ tỷ của nàng, ta còn có thể làm gì người ta chứ? 
Hắn nhéo tay nàng, ý tứ bảo nàng đừng nghĩ nhiều. 
Có thể tránh mặt Thẩm Chân, đơn độc nói chuyện, Thẩm Nhiễm tự nhiên là cầu mà không được. 
Lát sau, hai người ngồi đối diện nhau ở tây sương phòng. 
Lục Yến trầm giọng nói: “Lý phủ gần đây sự tình phức tạp, thật sự làm khó Thẩm đại cô nương trăm bề vội vàng còn phải chạy sang bên này một chuyến.” 
Hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153388/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.