Ngựa gầy (*): Là một nghề ở thời Minh Trung Quốc. Trước bỏ vốn đem những bé gái có diện mạo đẹp trong gia đình nghèo khổ mua về tập trung tại một chỗ, dạy ca múa, đánh cờ, làm thơ vẽ tranh, sau khi lớn lên bán cho người giàu làm thiếp hoặc tửu lâu nhà chứa kiếm lời. Nắng sớm mờ mờ xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên người Thẩm Chân. Sống mười sáu năm, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thống khổ sau khi say rượu. Kỳ thật nàng đã sớm tỉnh. Chỉ là nàng một bên đầu đau muốn nứt ra, một bên chợt nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, làm nàng thật sự không nghĩ đối mặt. Thẩm Chân cuộn người trên giường, cắn đầu ngón tay cái, hận không thể đem hình ảnh xoay quanh ở trong đầu, ném đi toàn bộ. Đúng lúc đang hết sức ảo não, Đường Nguyệt gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Cô nương, nên thức dậy rồi." Rửa mặt xong, nàng như một du hồn, nhìn gương mặt chính mình trong gương đồng được Đường Nguyệt hầu hạ trang điểm, nàng nhắm mắt thập phần tuyệt vọng. Lúc này mới hoàn toàn hoàn hồn. Đồ ăn sáng từ trước đến nay đều được bày ở trắc gian phía đông. Thời điểm Thẩm Chân đẩy cửa ra, Lục Yến đã ngồi ở trước bàn. Đồ ăn sáng hôm nay so sánh với trước đây, có thể nói là một trời một vực. Giữa bàn tựa như tồn tại một giải phân cách, tách ra thành hai thế giới. Hắn ngồi đằng kia toàn là món ăn trân quý mỹ soạn, mà nàng bên này, chỉ có một chén cục bột nếp*, cùng một chén canh đậu thanh đạm. Giống như là cố ý vì người "Say rượu" là nàng chuẩn bị. Thẩm Chân đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng gọi một câu, "Đại nhân". Lục Yến giương mắt nhìn nàng, "Ngồi đi." Sau khi ngồi xuống, Thẩm Chân trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn cùng ngày thường giống nhau như đúc, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật may quá. Lúc này, Đường Nguyệt theo thường lệ đưa tới hai chiếc khăn lau tay. Lục Yến cầm lấy một chiếc, lặp đi lặp lại lau tay, từ đầu tới cuối, vô cùng tinh tế. Nhìn động tác của hắn, tâm can Thẩm Chân giống như bị người nắm lấy, trong đầu tức khắc xuất hiện hình ảnh hôm qua hắn giúp nàng lau rửa thân mình. Nàng giơ tay lên trước mắt vẫy vẫy, vội vàng như muốn xua tan hồi ức khiến người mặt đỏ tai hồng này. Chờ Lục Yến động đũa, Thẩm Chân cũng đi theo cầm lấy muỗng sứ, cái miệng nhỏ uống từng ngụm một. Nửa ngày sau, nàng bên này còn chậm rì rì nhấm nuốt, Lục Yến đã dùng xong. Hắn buông xuống đũa mộc, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng. Một cỗ mềm mại kiều khí tối qua trên người nàng rốt cuôc đã hoàn toàn biến mất chẳng còn lưu lại nửa điểm bóng dáng. Có lẽ ánh mắt hắn quá mức nóng rực, quá mức chói mắt, cho nên mặc dù lúc này Thẩm Chân cúi đầu, cũng có thể đoán được, hắn nhất định là ở trong lòng thầm mắng nàng, khẳng định cùng sự việc ngày hôm qua có quan hệ. Nàng chậm rãi giơ tay, giả vờ dụi mắt, sau đó xuyên thấu qua khe hở ngón tay trộm nhìn hắn, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhìn thấy trên lỗ tai hắn có vết máu, cùng dấu răng rõ mồn một. Thẩm Chân thân mình cứng đờ, lập tức cúi đầu. Lát sau, nàng buông đũa, hít sâu một hơi, ra vẻ kinh ngạc mà vỗ tay một cái, sau đó đứng dậy, "Đại nhân, ta bỗng nhiên nhớ tới, hôm qua ghi sổ có chỗ viết lầm, ta phải chạy về sửa." Lục Yến thấy nàng muốn chạy, cánh tay dài vươn ra, một tay liền đem nàng ấn trong lồng ngực, "Ta cho phép cô đi rồi sao?" Cũng không biết vì sao, âm cuối cùng hắn lại hơi lên giọng, khiến câu nói liền nhiều thêm một tia hương vị tán tỉnh. Thẩm Chân cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, căng da đầu nói: "Nhưng hiện tại không trở về sửa, lát nữa sẽ quên." Hắn giơ tay nhéo nhẹ má nàng, đổi thành ngữ khí của quan lớn Kinh Triệu phủ nói: "Phải không, vậy cô nói xem, là viết lầm trong quyển sổ nào?" Nàng lấy cớ, cứ như vậy bị hắn không chút lưu tình mà vạch trần. Cứ như vậy bị hắn nói toạc ra, hai má, lỗ tai, cả cổ Thẩm Chân đều nhiễm một tầng đỏ ửng, tay nhỏ khẩn trương nhịn không được nắm thành quyền. Lục Yến kéo nắm tay nhỏ bé của nàng qua, đem từng ngón tay một bẻ ra, động tác thành thạo như vậy từng bước một mà phá hủy tâm tư đề phòng, bức nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Hắn một bên thưởng thức tay nàng, một bên thẳng thắn quan sát nàng. Biểu tình như thế, khóe miệng ngậm ý cười, làm hắn nhiều thêm một cỗ tà khí bất cần đời. Thấy nàng không đáp. Lục Yến lại nói: "Theo luật Tấn triều, ở trước mặt mệnh quan triều đình ăn nói bừa bãi, phải chịu ít nhất hai mươi bản tử." Dứt lời, hắn lại cầm ngón trỏ nàng, đưa lên cổ hắn, sờ vào ba đạo ấn ký đã mờ nhạt, sau đó lại cầm theo tay nàng tiếp tục sờ lên lỗ tai. Mỗi một động tác của hắn đều khiến tim nàng đập mạnh. "Còn nếu là đối quan viên động thủ, nhẹ nhất, cũng phải ăn cơm lao tù." Lục Yến nắm tay nàng, tươi cười mang theo một tia khinh mạn. Có lẽ là men say hôm qua còn chưa hoàn toàn biến mất, lá gan Thẩm Chân giống như biến lớn. Nghe xong lời này, nàng thế nhưng dùng một khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng quắc, nhìn đôi mắt hắn, hờn dỗi nói: "Lục đại nhân ngày thường thẩm án, cũng là ôm dân nữ mà thẩm sao?" Ngữ khí nghiêm túc, biểu tình cũng nghiêm túc trước mắt của nàng khiến nam nhân không nhịn được bật cười. Nửa ngày sau, hắn cúi đầu chạm nhẹ môi nàng, giữ nguyên tư thế như vậy bế nàng trở về nội thất. Thân mình Thẩm Chân chợt mất đi trọng lực, chỉ có thể vòng tay qua cổ hắn. Trong lúc lơ đãng, lại cào hắn một chút. Lục Yến cong cong khóe môi, dường như đang nói, Thẩm Chân, cô rõ ràng là cố ý. *** Thời điểm vừa đến, Lục Yến đúng hẹn đi phủ thứ sử. Hắn không có lên kiệu, mà trực tiếp đi bộ đến. Nguyên nhân cũng không có gì, chỉ là hai nhà đều cùng ở trên năm dặm phố, cũng không cách xa, Lộ Viên chỉ cách Triệu phủ một con phố, đi hết đường quẹo qua góc cong liền đến. Nghe có người gõ cửa, gã sai vặt liền chậm rãi mở ra đại môn Triệu phủ, hắn cũng không nhận biết người tới, liền nói: "Xin hỏi công tử là người phương nào?" "Tại hạ Vệ Hiện, làm phiền thông báo một tiếng." Lục Yến nói. Triệu gia ở Dương Châu địa vị rất cao, khách thăm phần lớn đều phi phú tắc quý. Gã sai vặt thấy hắn khí vũ hiên ngang, anh tuấn bất phàm, liền rất khách khí, hắn đem chổi trúc đặt ở một bên, cung kính nói: "Ngài chờ một chút." Hôm nay Triệu Xung nghỉ tắm gội, lúc này đang ở thư phòng dạy đại nhi tử Triệu Niên đọc sách, Triệu Niên cũng không thông tuệ, một từ mà đọc sai tới mấy lần, đang lúc hắn chuẩn bị phát hỏa, liền nghe bên ngoài có người nói: "Đại nhân, ngoài cửa có Vệ gia công tử cầu kiến." Triệu Xung vừa nghe, vội đẩy cửa thư phòng ra, nói: "Mau mời vào đây." Nói xong, cảm thấy không ổn, lại nói: "Ngươi kêu Ngụy Lâm tới, đưa hắn ra sảnh ngoài ngồi, nhìn chằm chằm hắn, không được để hắn đi địa phương khác, chờ ta về phòng lấy thêm kiện xiêm y liền tới." Ngụy quản gia nhận được chỉ thị, chạy chậm đuổi tới cửa, khom người nhiệt tình chào đón, "Là Vệ công tử đi, mời ngài vào." Lục Yến gật đầu nói lời cảm tạ. Đi bộ đến nội viện, một trận gió thổi qua, chung quanh nổi lên từng trận khí lạnh. Sau khi Lục Yến ngồi xuống, Ngụy quản gia rót cho hắn một ly trà, "Đây là trà mới năm nay, gọi là tân mao tiêm, ngài nếm thử." Lục Yến bất động thanh sắc mà đánh giá Triệu phủ. Nơi này so với hắn tưởng tượng còn điệu thấp rất nhiều, một cái sân có thể tiến vào từ ba nơi, nô bộc rất ít, từ bên ngoài nhìn, xác thật nhìn không ra đây là dinh thự của tham quan. Chỉ là không biết dưới nền đất có mật thất hay không. Đáng tiếc bên cạnh có người, hắn cũng không thể tùy ý đi lại, liền cầm lấy ly trà, ước lượng nắp trà, nhấp hai ngụm. Giây lát sau, Triệu Xung liền chậm rãi đã đi tới. Lục Yến đứng dậy hành lễ nói: "Triệu đại nhân." Triệu Xung cười nói: "Mau ngồi, mau ngồi, Vệ huynh không cần cùng ta khách khí." Hắn nhìn dấu vết trên cổ cùng trên lỗ tai Lục Yến, ngay sau đó cười nói: "Trên lỗ tai Vệ huynh chính là do vị trong nhà gây ra?" Lục Yến ánh mắt cứng lại, gật đầu. Không thể không nói, bị Thẩm Chân nháo như vậy, hình tượng "Sa vào tửu sắc" này của hắn càng có sức thuyết phục. Triệu Xung ngồi xuống, Ngụy quản gia lại rót thêm một ly trà. Hắn bưng chén lên, uống một ngụm nói: "Vệ huynh tới Dương Châu thời gian không dài, đại khái còn không kịp xem phong cảnh nơi đây, ta biết ngựa gầy Tây Hồ gần đây có tràng diễn không tồi, không bằng Vệ huynh theo ta đi xem?" Lục Yến nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Lời này nhìn như khách sáo hỏi ý, kỳ thật là không cho người ta cơ hội cự tuyệt. Chưa tới buổi trưa, bọn họ đã tới Tây Hồ. Triệu Xung dẫn hắn vào một tửu lầu kim bích huy hoàng -- Bạch Nguyệt lâu, chưởng quầy bên trong vừa thấy là hắn, khóe miệng cong lên sắp chạm tới mang tai, "Triệu đại nhân, sương phòng tốt nhất trên lầu hai đã sớm lưu lại cho ngài rồi đó." Nhìn ra được, Triệu Xung thực thích loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt như vậy, tự mãn tựa như thổ hoàng đế, làm hắn đầy mặt hồng quang. Mà một tia giả vờ kính nể trên mặt Lục Yến càng làm hắn hưởng thụ. Cũng không biết nếu có một ngày Triệu Xung biết được, tên nhi tử thương hộ trước mắt này chính là cháu ngoại trai ruột thịt của đương kim thánh thượng, sẽ có cảm thụ thế nào đây. Lên lầu hai, bọn họ vào một gian sương phòng không có cửa sổ, bên trong một mảnh đen nhánh giống như đêm khuya. Ngồi xuống xong, chưởng quầy Bạch Nguyệt lâu đi tới trước mặt bọn họ, sai người dựng lên một màn sân khấu màu trắng, sau đó lại ở hai sườn màn sân khấu đốt đèn. Mỹ thực điểm tâm, rượu gạo, ánh sáng cũng cùng lúc xuất hiện. Triệu Xung uống một ngụm rượu, một đoạn đàn sáo, thanh âm phách thanh từ cửa chậm rãi vang lên, ngay sau đó, phía sau bình phong màu trắng liền xuất hiện thân ảnh năm người, cụ thể chính là thân ảnh của năm nữ tử. Cứ thế, bắt đầu màn người sống múa rối bóng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]