Chạng vạng lúc tan tầm, Lục Yến đúng hẹn trở về Trừng Uyển. 
Dương Tông đang định dắt ngựa về chuồng ngựa, Lục Yến đột nhiên quay đầu lại nói: "Hôm nay về phủ Quốc công." 
Dương Tông thực ngoài ý muốn, đi lên trước, thấp giọng nói: "Thế tử gia tối nay không ở lại sao?" 
Lục Yến nhìn thân ảnh lờ mờ trong thư phòng một cái, thấp giọng nói:"Không." 
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào từng ngóc ngách trong phòng, Thẩm Chân ngồi trên ghế, tay cầm một chiếc bút lông ngà voi, cúi đầu rũ mi viết gì đó. 
Chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, Lục Yến xuất hiện ở cửa. 
Thẩm Chân ngẩng đầu, lập tức đứng dậy gọi một tiếng: "Đại nhân." 
Lục Yến đi đến bên cạnh nàng. 
Thẩm Chân vội vàng nói: "Ta đã viết xong thư cho trưởng tỷ rồi, chỉ là nghĩ tới bản thân lâu rồi không luyện chữ, nên mới ngồi thêm chốc lát." Nàng dừng một chút, lại nói: "Nhưng, thật ra đã làm hỏng hai tờ giấy của đại nhân." 
Lục Yến cúi đầu nhìn chữ của nàng, không thể không nói, hắn thực sự có chút ngoài ý muốn. 
Không nghĩ tới nàng tuổi còn nhỏ, chữ viết lại đầy anh khí tiêu sái. Hoành họa như hiện vẩy cá bình mà thật bất bình; hoành hoạ như hiện ngư lân bình*. 
*Bức tranh ngang phẳng phiu như vảy cá, bức tranh dọc như con ngựa đang thả lỏng và căng mình, có đà tự tại. 
Hắn vươn ngón trỏ chỉ vào một chữ trên giấy, nói: "Chữ 'mặc' này, cô viết lại một lần ta nhìn xem." 
Thẩm Chân gật đầu, chấm mực, chậm rãi hạ bút. 
Nhìn nàng viết, Lục Yến mới phát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153359/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.