Bóng đêm dần dần dày đặc, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, không khí càng lúc càng lạnh. 
Lục Yến xoay người lên ngựa, kẹp chặt bụng ngựa, nghênh ngang đi. 
Gã sai vặt trông giữ chuồng ngựa khom người hỏi Dương Tông, "Bên ngoài không phải sắp cấm đi lại ban đêm? Sao lúc này thế tử gia còn ra cửa?" 
Dương Tông thở dài một hơi nói: "Thế tử gia công vụ bận rộn, thật sự không có biện pháp nào khác." 
****** 
Gió lạnh gào thét, luồn vào trong tay áo. Thời điểm hắn đến Trừng Uyển, khung cảnh thành Trường An như ứng với câu thơ -- Lục nhai cổ hiết hành nhân tuyệt, cửu cù mang mang vô hữu nguyệt.* 
*Sáu phố phường trống giục người nghỉ ngơi, chín con đường trong không gian ánh trăng mênh mang soi rọi. 
Tuyết rơi rất mau, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, đáp xuống mấy phiến đá xanh trên đường. Bước chân Lục Yến dồn dập, khi dẫm mạnh phát ra từng tiếng vang "bịch bịch". 
Lúc này Mặc Nguyệt đang cầm chổi trúc dọn dẹp tuyết còn đọng lại, thấy Lục Yến tới, vội vàng đứng dậy nói: "Nô tỳ gặp qua Thế tử gia." . truyện ngôn tình 
Lục Yến đem thuốc đưa cho Mặc Nguyệt, nói: "Sắc thuốc thì dùng lửa vừa, đun mau chút." Ngay sau đó liền sải bước vào Lan Nguyệt các. 
Trong phòng ánh nến lay động, ngoài trời tuyết bay tán loạn. 
Hắn đi vào nội thất, đập vào mắt là Thẩm Chân đang cuộn người trên giường, bóng dáng nhỏ xinh mảnh khảnh như vậy, thực chọc người thương. 
Hắn ngồi vào mép giường, cúi người kéo chăn ra để lộ thân mình Thẩm Chân. 
Lục Yến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153357/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.