Xe ngựa lộc cộc chạy giữa đường, trong xe, Thẩm Chân ngã nhào ở trên người hắn, ngửi thấy một cỗ hương vị đàn hương, lập tức giật bắn mình.
Thấy ánh mắt hắn nhíu lại, nàng vội vàng ngồi ngay ngắn dậy, bấu bấu làn váy.
Lục Yến tuy trong lòng không để ý, thần sắc lại lạnh đi rất nhiều, thấy nàng thành thật, liền dùng ngón trỏ xoa huyệt Thái Dương, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Một đợt gió mát thổi qua, mành lụa xe ngựa bị gió thổi, lúc bay lên, lúc rơi xuống, Thẩm Chân xuyên qua khe hở này nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài. Trường An vẫn như cũ không có gì thay đổi, vẫn như cũ phồn hoa, náo nhiệt. Trên đường, đám người rộn ràng, nhốn nháo, thổi kéo đàn hát, vô cùng vui vẻ.
Chỉ là phủ Vân Dương hầu ngày xưa vốn luôn có khách đến đầy nhà, bây giờ lại thành không người hỏi thăm thôi.
Đi qua đường Chu Tước, tới phường Duyên Phúc, lúc ngang qua một phủ đệ, Thẩm Chân đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy mành lụa, cảnh phố xá lui dần về phía sau nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn theo cửa phủ không ngừng thu nhỏ, xa dần kia.
Đó là Lý phủ, phủ đệ của đương nhiệm Công Bộ thị lang Lý Đệ - nhà chồng của Thẩm Nhiễm.
Nhớ đến đại tỷ, Thẩm Chân trong lòng bi thương, nước mắt còn chưa trào ra, lại nghĩ tới chính mình không thể khóc, vì thế bàn tay đang nắm chặt liền buông lỏng, buông xuống mành lụa, cũng thu ánh mắt về.
Không xem, không nghĩ, không nhớ thì tốt rồi.
Thẩm Chân hít sâu một hơi, còn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153355/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.