Đang ngủ ngon lành thì bên ngoài có tiếng người gọi khẽ , Lam Triệt nhíu mimở mắt, nhẹ nhàng thả nàng ra, xoay người bước xuống giường, tay huơ lấy cái áo choàng vắt trên chiếc bình phong , chậm rãi mặc vào rồi mới mởcửa đi ra. Hắn nhìn tên thuộc hạ, uể oải hỏi : “ Có chuyện gì mà sáng sớm đã làm phiền bản vương?” Hắn vương vai, ưỡn ngực mộtcái, bây giờ hãy còn sớm, không phải tên thuộc hạ này định nhắc nhở hắnchuẩn bị lên triều đó chứ? “ Bẩm vương gia, mật thám truyền tinvề, nói hôm nay là tròn năm năm Phong Lâm quốc và Mạc quốc thành bằnghữu , hai nước tương trợ lẫn nhau, Mạc quốc lại nhiều lần cứu nguy chobọn họ nên Phong Lâm quốc cử sứ giả sang Mạc quốc thăm hỏi, dâng lên ítlễ vật thay cho lòng thành .” “ Sứ giả đó là ai?” Lần này thì Lam Triệt không còn bộ dáng mệt mỏi nữa, hắn đứng thẳng người, mặt đanhlại. Cơ hồ trong lòng đã đoán ra tám, chín phần rồi. “ Vương gia, sứ giả đó… là Hàn Vương Mạc Y Hàn của Phong Lâm đích thân đến a!”Tênthuộc hạ run rẩy nói, sao hắn không biết , vương gia của hắn đang chuẩnbị nổi cơn thịnh nộ a? “ Hừ! Còn gì nữa?” Hắn gằn giọng. “ Dạ… dạ… bẩm vương gia, còn có, từ khi nghe tin Hàn Vương đích thân đi,Hoàng thượng…. Hoàng thượng đã ban chiếu chỉ xuống, để vương gia đi đónHàn Vương ở cổng thành về Hoàng cung.” một tiếng, cây cổ thụ gần đó bị một lực vô hình chém một nhát ngay giữa thân cây, đổ ầm xuống. Tên thuộc hạ mặt tái xanh nhìn cánh tay vẫn còn giơ lên trong không trungcủa hắn mà không khỏi khiếp sợ, vội quỳ mọp xuống , miệng liên tục cầukhẩn : “ Vương gia bớt giận.. vương gia thỉnh bớt giận…” Có lẽ tiếng động vừa rồi đã ảnh hưởng đến Lăng Bích Nguyệt còn đang saygiấc. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng liền giật mình tỉnh dậy, cũng lấy áo choàng choàng lên người rồi mới đi ra. Vừa thấy nàng, thuộc hạ kia liền quỳ xuống hành lễ : “ Thỉnh an vương phi nương nương” “ Được rồi , ngươi lui đi” Nàng phất tay, ra hiệu cho hắn lui xuống. Tênthuộc hạ vừa nghe thấy mệnh lệnh đó, vội vã hành lễ rồi lui nhanh xuống, cơ hồ chỉ cần ở lại thêm một phút giây nào nữa thì hắn sẽ chết vậy! Vương gia thật đáng sợ a ! Quay sang nhìn Lam Triệt còn đang đằng đằng sát khí, nàng khó hiểu lên tiếng : “ Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì không tốt sao? “ “ Hừ, hôm nay tên Mạc Y Hàn đáng chết vạn lần đó sẽ từ Phong Lâm tới đây, hoàng thượng lệnh ta đi đón hắn… Chết tiệt thật mà!” Lam Triệt nắm chặt tay lại thành quyền, rõ ràng hoàng thượng biết hắn rất rất rất hận cáinam tử đó, cái nam tử không những năm lần bảy lượt khiêu chiến hắn, lạicòn có quyến rũ vương phi của hắn , quả thực là hận không chịu được! Rõ ràng… rõ ràng hoàng thượng biết nhưng tại sao vẫn cố tình cử hắn đi? Đây là đang muốn hắn cùng Mạc Y Hàn thân thiết hơn hay càng xung đột hơn đây? Nàng nghe hắn nói, mắt liền sáng lên, Hàn ca ca là đến thăm nàng đây mà! Nếu không sao lại có thể đích thân đi ? Mọi năm đâu có thế nha? Nhưng lại nhìn sắc mặt của Lam Triệt nên không dám reo lên . Cuối cùng, nàngnghĩ ra một cách, đưa tay kéo nhẹ vạt áo hắn , dịu giọng nói : “Vương gia, chi bằng hãy để ta cùng đi với ngươi!Như vậy lúc đón tiếphắn, để ta lo hết, còn ngươi chỉ cần đi theo cho có là được rồi!” Lam Triệt là người thông minh, sao có thể không nhận ra được là nàng đangmong mỏi được gặp cái tên Mạc Y Hàn đó ? Trong lòng không khỏi dâng lênnộ khí, nữ nhân chết tiệt này, rõ ràng hôm qua còn đáng yêu, nói cái gìyêu thương hắn, giờ thì sao? Trước mặt hắn cư nhiên nói tên của nam nhân đó!Nàng đang muốn chọc hắn tức chết sao? Vì thế, hắn dứt khoát từ chối lời đề nghị của nàng : “ Không được! Nhất quyết không cho nàng theo!” “ Tại sao?” “ Vì bản vương không thích đưa nàng theo!” “ Cho ta theo đi mà…. Vương gia….” Nàng níu tay hắn nũng nịu , quả thựcnàng rất muốn gặp Y Hàn a, không biết Hàn ca ca trong bộ dạng là mộtvương gia thì sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ? “ Không!” Hắn vẫn chắc như đinh đóng cột, lấy tay đẩy tay nàng ra. Nhưng nàng vẫn không chịu thua, vẫn tiếp tục năn nỉ hắn : “ Phu quân… Phu quân, chàng cho thiếp theo đi mà… thiếp chỉ muốn được ởbên chàng mọi lúc mọi nơi… “ Nguyệt Lưu Vũ ra sức nịnh nọt . Kết quả, vẫn chỉ là một câu nói lạnh lùng cự tuyệt của Lam Triệt. Hắn cũng không thèm ở lại gây chuyện với nàng nữa, quay người rời đi. Hắn giận nàng rồi. Nàng phụng phịu quay trở lại phòng, ngồi phịch xuống giường . Ngồi một lát,cuối cùng nàng đã nảy ra một ý. Trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên một vẻnham hiểm khó tả, khóe môi câu lên, nàng lẩm bẩm : “ Nếu như chàng đã không chịu để thiếp đi, thì … Phu quân thân ái, đừng trách thiếp vì sao hành sự lỗ mãng!” Nàng vệ sinh cá nhân, chải gọn tóc rồi mặc vào người bộ trang phục gọn , nhẹ , đơn giản nhất rồi bí mật phi thân trốn đi, không quên mang theo ítngân lượng. Ra khỏi vương phủ, nàng liền đến ngay nơi rao bán ngựa, tùy ý mua một con rồi tung người ngồi lên,ra roi một cái, ngựa hí vang mộttiếng rồi lao đi. Nếu như không thể đi đón cùng hắn, thì nàng sẽ tự mình đi đón trước vậy! … Lúc đó, một đoàn người phía Bắc cũng đang chầm chậm tiến tới kinh thành Mạc quốc , mà dẫn đầu là một nam tử hán khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, toànthân vận cẩm bào từ trên xuống dưới một màu đen thần bí với hoa văn chìm được thêu rất tinh tế, chất liệu cũng là tốt nhất, quý nhất, đắt nhất , uy nghiêm cưỡi một con bạch mã cao to khỏe mạnh . Theo sau là Tả thừa tướng, tiếp đến là đoàn người mang lễ vật, sau cùng là đội vệ binh hộ tống . Cả đoàn người đã đi thâu đêm suốt sáng, chưa từng nghỉ ngơi chút nào. Tảthừa tướng cũng đã thấm mệt, đánh bạo tiến lên khẽ nói với nam tử phiêudật bất phàm kia : “ Vương gia, chúng ta cũng không cần phải gấpnhư vậy, thời gian còn dài mà, chúng ta đã lâu không nghỉ ngơi, vươnggia cũng mệt rồi, thỉnh vương gia hạ lệnh dựng trại nghỉ ngơi” Mạc Y Hàn giật mình , quả thực hắn mong muốn gặp nàng đến nỗi loạn rồi, sao có thể quên đến sức khỏe của mọi người chứ? Qúa sơ suất rồi. Hắn quay sang nhìn Ta thừa tướng ánh mắt cảm tạ, rồi hô to một tiếng : “ Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi ! “ Cũng may , hầu hết những binh lính đi theo đều là những tráng sĩ được đíchthân hắn rèn luyện nên sức khỏe cũng không yếu kém chút nào, dù là mộtđêm không ngủ, họ vẫn khỏe như thường. Nhưng nếu được, thì vẫn nên nghỉmột chút a. Lều trại nhanh chóng được dựng lên , Mạc Y Hàn mệtmỏi bỏ xuống lớp áo ngoài, thở dài nằm xuống , chỉ là còn chưa kịp đặtlưng, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Hắn thực sự có chút khó chịu, đến cùng là chuyện gì? Y Hàn bước xuống, nhẹ nhàng vén màn trướng lên bước ra ngoài, lớn tiếng hỏi thị vệ : “ Ai dám náo loạn?” “ Hồi vương gia, có một nữ tử nói muốn gặp vương gia, nhưng cô ta nhìnthế nào cũng rất đáng nghi, y phục trên người không phải tầm thường,người của chúng ta đang bắt giữ, nhưng nàng ta biết võ công, không biếtđã quật mất mấy người rồi” Trái tim của hắn rúng động một cái, không biết vì sao cả người nhộn nhạo cả lên,… không phải là nàng chứ? Mạc Y Hàn một đường đi thẳng đến nơi đó, khi thấy bóng hình nàng yêu kiềumềm mại lại mạnh mẽ quật cường , mang theo nét đáng yêu đang giằng coqua lại với bọn lính, hắn bất giác cảm thấy ấm lòng, vui vẻ lên tiếng : “ Nàng ấy là bằng hữu của bổn vương, không nên làm khó nàng!” Thị vệ nghe lệnh ,lập tức lui xuống, chừa một lối đi cho hắn. Vừa thấy hắn, nàng đã chạy vội tới reo lên : “ Y Hàn!” “ Ha ha, tiểu a đầu! Muội làm gì ở đây?Sao lại chạy đến đây thế này?” “ Là để đón huynh đó a ! Huynh rất may mắn đó, có biết không? Huynh đượcmuội đích thân đi đón như thế này, thực sự là rất may !!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]