Sáng sớm hôm sau, nàng đang ngủ thì có ai đó dựng nàng dậy , động tác lại hết sức thô lỗ, kèm theo tiếng ‘ gầm’ inh ỏi :
“ Mau dậy cho bản thế tử! Ngươi hại ta thành cái dạng này mà còn có thể ngủ được ư?”
Lăng Bích Nguyệt dụi dụi mắt, khó chịu mở mắt ra, nhìn đến cái mĩ nam tử trước mặt , ngáp ngắn ngáp dài nói :
“ Aiz..sắc mặt phu quân kém nhiều đó. Nhưng vậy là tốt rồi, ta còn tưởnghôm nay sẽ phải khóc một trận , tiễn chàng đoạn đường cuối cơ!”
“ Cô ! Cô…. Hừ ! hôm nay bản thế tử không trả thù tuyệt không mang họĐông Phương!” Hắn nghiến răng kèn kẹt, không thèm để ý đến cái hìnhtượng “ sắt đá , lạnh lùng” kia nữa, dứt khoát lôi kéo nàng ra ngoài.
“ Này ! Này ! Ngươi điên à? Cũng phải để người ta thay đồ nữa chứ ! Trờicũng sắp cuối thu, chuẩn bị đến mùa đông rồi, ngươi định để ta cảm lạnhsao?”
Cũng may cuối cùng hắn cũng nghe nàng, kiên nhẫn ngồi chờnàng bên ngoài. Bây giờ chỉ mới canh ba, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cảvương phủ đều đang ngủ , nên nàng đành phải tự mặc lấy. Chỉ là, chỉ là…ngày thường nàng đã quen có Tịch Nhan hầu hạ, giúp nàng mặc áo vấn tóc.Bây giờ lại tự mình làm, hơn nữa, trong phòng này, ngoài y phục dành cho thế tử phi thì chẳng còn gì cả. Y phục bình thường thì nàng còn mặcđược, nhưng y phục dành cho thế tử phi thì nàng hoàn toàn mù tịt.
Bộ y phục dày cộp nhiều lớp ấy rất rườm rà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ma-manh-vuong-phi/73045/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.