Đêm tân hôn , trướcgiờ lành, nàng ngồi trong phòng mặc cho cả đám a hoàn trang điểm chomình, rồi lại một đám chạy tán loạn lên tìm đồ này đồ nọ đến phát khóc.
“ Khuyên tai! Khuyên tai! Một bên khuyên tai của tiểu thư đâu rồi? Tìm mau mau!”
“Khăn hỉ đâu?”
“ a…. Vòng như ý đâu rồi?????!!!”
Căn phòng được một phen náo nhiệt hiếm thấy trong khi nàng vẫn hết sức thản nhiên , chẳng có vẻ vội vã gì. Đối với nàng, không kịp giờ lành lạicàng hay, nàng thật sự, không thích thành thân với hắn chút nào dù làtrong một tháng qua, thiện cảm của nàng đối với hắn không ít.
Như vậy thì đã sao? Đó chỉ là thiện cảm, không phải tình cảm nha!
A hoàn kéo tới ngày càng nhiều, Lăng thượng thư phu nhân cũng đã chạy vào hối thúc.Đến cuối cùng , vẫn là kịp giờ.
Tịch Nhan và một tiểu a hoàn, mỗi người hai bên đỡ nàng lên kiệu hoa đỏ rực rỡ.
Một tiếng “ khởi kiệu” vang lên, kiệu hoa với tám người khiêng chậm rãi dichuyển. Đằng trước là toán người đánh trống thổi kèn, múa hát đủ kiểu.Đằng sau là hơn năm mươi thị vệ hộ tống .
Đoàn người đi ngang qua những con phố, dân chúng dạt ra hai bên nhường đường, còn không ngớt lời chúc phúc.
Trong kiệu hoa, nàng có chút hồi hộp. Lúc nãy khi còn ở trong phòng, rõ ràngchẳng có cảm giác gì cả, nhưng sao bây giờ ngồi lên kiệu hoa, nàng lạicảm thấy hồi hộp thế này kia chứ?
Khuôn mặt yêu nghiệt của tênLam Triệt chết tiệt kia lại hiện lên trong đầu nàng, bất giác mặt nàngđỏ ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ma-manh-vuong-phi/73043/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.