Giữa hoa viên tan hoang, một nữ tử vận một bộ y phục màu hồng nhạt mỏng ,làm nổi bật lên làn da trắng mịn màng của nàng, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, tay lại cầm roi da dài , cũng là vật vừa “tàn sát” mấykhóm hoa đáng yêu kia.
A hoàn thân cận của nàng, Tịch Nhan nãy giờ đứng yên một bên , thấy chủ tử mình như vậy, liền tiến lên khuyên nhủ :
“ Tiểu thư a, người bình tĩnh, chuyện đâu còn đó, tiểu thư làm hỏng hoaviên rồi, lão gia sẽ rất…buồn phiền a. Đối với tiểu thư cũng không cólợi lộc gì, chỉ thêm mệt mỏi”
“ Hừ! Tịch Nhan, em bảo ta phải làm sao? Lão nhân gia cư nhiên dám đồng ý gả ta cho cái tên tiểu Kính Dương Vương kia! Một kẻ nổi tiếng giết người không chớp mắt kia!” Lăng BíchNguyệt hậm hực vứt roi sang một bên, ngồi bệt xuống đất.
“ Ai dada, tiểu thư, là ai nói bậy thế a? tiểu Kính Dương Vương là người tàigiỏi phi thường, không phải giết người không chớp mắt, người ta là đệnhất sát thủ a” Tịch Nhân xua tay liên tục, miệng thì không ngừng giảithích.
“ Hừ, thiên hạ đệ nhất sát thủ sao? Vậy hẳn tên này giếtngười nhất định không gớm tay mới có biệt danh như thế, ai biết được sau này hắn không giết ta đi?”
“ Nào có nào có… “
“ Khôngnhiều lời, theo bản tiểu thư đi hai mặt một lời với lão nhân gia!” Nàngđứng bật dậy, tùy tiện xốc váy lên, sải những bước dài hướng tới thưphòng của Lăng thượng thư mà đi. Còn Tịch Nhan thì phải lẽo đẽo theosau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ma-manh-vuong-phi/73038/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.