Tần Hiểu Lam rất nghiêm túc giảng giải nội dung trên tấm bình phong cho Dương Cẩm Tú.
“Cô cứ gọi tôi là Cẩm Tú, gọi cô Dương mãi nghe có hơi khách sáo đấy!”
“Ừm, dù sao cũng không có ông Triệu ở đây, tôi sẽ làm theo lời cô”.
Tần Hiểu Lam cũng không phải một người cứng nhắc, cô ta nhoẻn miệng cười.
Dương Cẩm Tú cũng nở nụ cười, rồi hỏi: “Vậy đầu bếp ở đây có phải người nhà Musashi không?”
Tần Hiểu Lam lắc đầu, tỏ vẻ thần bí nói: “Điểm này hoàn toàn khác biệt với những nhà hàng khác!”
“Hửm?”
Hai mắt Dương Cẩm Tú tỏa sáng, lập tức có hứng thú.
“Ở nhà hàng này, ai làm tốt, thành thạo nhiều món thì có thể phục chúng, chiếm được vị trí bếp trưởng. Đây là quy định đã có kể từ khi nhà hàng vừa mới được thành lập, cho đến hiện tại vẫn được giữ gìn và phát huy”.
Tần Hiểu Lam giải thích.
“Wow…”
Dương Cẩm Tú có hơi kinh ngạc, chỉ riêng hình thức kinh doanh này cũng đủ khiến cô mở rộng tầm mắt rồi.
“Đi thôi, dạo xong rồi, chúng ta về phòng chờ nào!”
Tần Hiểu Lam giải thích: “Tôi đã căn dặn nhân viên phục vụ đón anh Vu rồi, anh ấy vừa về sẽ lập tức đến phòng tìm chúng ta”.
“Ừm, được!”
Dương Cẩm Tú khẽ gật đầu, sau đó liền đi theo Tần Hiểu Lam về phòng.
Về đến nơi, hai người vừa ngồi xuống thì chợt nghe tiếng gõ cửa.
“Là thiếu chủ à?”
Tần Hiểu Lam lập tức ra hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/627346/chuong-1339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.