Thấy vậy, nhiều người cũng thi nhau dòm ngó, bắt đầu mở thêm nhà hàng bên cạnh nhà hàng món Tịch Musashi.
Nhưng vì càng ngày càng có nhiều người đến đây nên dẫn đến việc cung không đủ cầu, do đó nhà hàng mở ra ngày càng thêm nhiều.
Cuối cùng, cả con phố này không có ngành nghề nào khác, tất cả đều là những nhà hàng mỹ thực.
Nghe xong những câu chuyện lịch sử này, cả Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đều có chút xúc động.
“Nghe có vẻ kỳ bí nhỉ!”
Dương Cẩm Tú kích động nói.
Vu Kiệt cau mày, có chút cảm khái, anh im lặng không nói gì.
“Đến rồi”.
Xe vừa dừng, Tần Hiểu Lam liền nói với bọn họ.
Sau khi Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú xuống xe, bọn họ phát hiện có một biển báo cấm đi lại ở trước mặt.
Trước biển báo này, người đông như kiến cỏ, lũ lượt kéo đến.
“Nhiều người thật đấy!”
Dương Cẩm Tú thốt lên.
Con phố này cực kỳ rộng rãi, nhà hàng hai bên có đặc điểm khác nhau, đủ mọi kiểu loại.
Người người lũ lượt bước ra từ nhiều nhà hàng khác nhau.
Mũi của Vu Kiệt khẽ nhúc nhích, đứng ở đây đã có thể ngửi được mùi vị của con phố ẩm thực này rồi.
"Đi thôi, phía trước không được lái xe, chúng ta chỉ có thể đi bộ đến đó, không còn cách nào khác, nơi này nổi tiếng quá".
Tần Tiểu Lam giải thích.
Sau đó, nhóm người Vu Kiệt lần lượt xuống xe đi bộ, càng đến gần phố ẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/627341/chuong-1334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.