Nói xong, anh liền quay người lên lầu.
Triệu Hoa Tây cũng không nán lại nữa, đứng dậy rời đi.
Lúc này, Vu Kiệt đi đến trước cửa phòng Dương Cẩm Tú, gõ nhẹ.
Có điều, bên trong không hề có chút động tĩnh nào.
"Cẩm Tú?"
Vu Kiệt tiếp tục gõ cửa, gọi.
Một phút sau, Dương Cẩm Tú mới từ từ mở cửa, mắt thâm như gấu trúc.
"Anh, chào buổi sáng".
Dương Cẩm Tú ngáp một cái, nói.
Vu Kiệt bị dáng vẻ này của cô làm giật mình, anh cau mày hỏi: "Em như này là sao vậy?"
Dương Cẩm Tú dụi mắt khó hiểu hỏi lại: "Sao ạ?"
Vu Kiệt bất lực lắc đầu, đúng lúc nhìn thấy bên cạnh Dương Cẩm Tú là nhà vệ sinh.
Anh đẩy cô đi vào, nói: "Em nhìn đi, Dương Gấu Trúc".
"Ây da!"
Dương Cẩm Tú nhìn thấy mình trong gương, kinh ngạc hét lên
Cô không ngừng rửa mặt, cứ ngỡ có thể rửa sạch nhưng kết quả lại vô ích.
"Ây da, ây da".
Dương Cẩm Tú có chút lo lắng, bĩu môi, vẻ mặt đáng thương nhìn chính mình trong gương.
"Anh à, anh ra ngoài trước đi..."
Dương Cẩm Tú đẩy Vu Kiệt đi ra giường ngồi, sau đó cô đi vào nhà vệ sinh chỉnh đốn lại một chút.
Vu Kiệt yên lặng nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, đợi Dương Cẩm Tú.
Đến tận nửa giờ sau.
Dương Cẩm Tú mới chầm chậm bước ra, cô bĩu môi, vô cùng uất ức.
"Biết trước sẽ thế này, tối qua em đã không nói chuyện với Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/627339/chuong-1332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.